Trong mắt Nguyễn Tích Thời để lộ vẻ giảo hoạt, cô lấy kim chỉ từ ngăn kéo ra, mang theo chiếc váy rách xuống lầu.
Lúc này trong phòng khách không có ai.
Cô ngồi trên ghế sofa, nhẩm tính thời gian thấy cũng vừa đúng lúc, bèn bắt đầu khâu chiếc váy.
Vừa khâu được hai mũi, cô đã nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài.
Chương Trấn Giang từ bên ngoài đi vào.
Vừa nhìn, ông ta đã thấy Nguyễn Tích Thời đang ngồi trên sofa khâu váy.
“Con đang làm gì vậy?” Chương Trấn Giang hỏi.
Nguyễn Tích Thời có vẻ giật mình, cô nắm chặt quần áo, ngẩng đầu nhìn Chương Trấn Giang, đôi vai đang căng thẳng khẽ thả lỏng, cô nhẹ giọng đáp: “Con đang khâu quần áo đó cha!”
Chương Trấn Giang nhíu mày: “Quần áo rách rồi thì mua cái khác, đừng lãng phí thời gian vào mấy công việc của người hầu thế này, hiện giờ con nên học thêm lễ nghĩa đi!”
Nguyễn Tích Thời cắn môi: “Nhưng bộ này mới mua, con không nỡ vứt…”
Mới sao?
Chương Trấn Giang sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng gọi của Chương Đình từ trên lầu: “Cha!”
Ông ta quay đầu thì thấy Chương Đình mặc một chiếc váy màu hồng đang vui vẻ chạy xuống lầu, giơ chiếc váy lên quay vòng trước mặt: “Cha, bộ váy mới của con có đẹp không?”
Chương Trấn Giang nhìn rồi gật đầu: “Trông rất đẹp.”
“Con bé đã từ sớm chờ anh về để cho anh xem đấy.” Liễu Tương Tương nghe thấy tiếng cũng mỉm cười xuống lầu.
Chương Trấn Giang cởϊ áσ khoác ngoài đưa cho Liễu Tương Tương, thản nhiên hỏi: “Là cái váy hôm nay em đi mua à?”
“Đúng vậy, em cũng mua cho lão gia mấy bộ, lát nữa anh đi thử nhé!” Liễu Tương Tương treo áo lên xong thì đáp.
“Được.” Chương Trấn Giang gật đầu: “Còn những người khác thì sao, đều mua rồi chứ?”
“Đều mua rồi.” Liễu Tương Tương vừa nói đã thấy Chương Vi xuống lầu, lập tức mỉm cười nói: “Hôm nay mấy đứa nhỏ tụ họp với nhau, xem Vi Vi nhà chúng ta kìa cũng mặc đồ Tây kiểu mới rồi!”
Chương Trấn Giang cũng nhìn qua, Chương Vi mặc một bộ váy màu xanh, trông dịu dàng và trầm tĩnh.
Chương Trấn Giang lộ vẻ mặt hài lòng.
Ông ta yêu cô con gái út Chương Đình nhưng ông ta càng hy vọng con gái mình sẽ giống Chương Vi.
Chương Vi thấy sự tán thưởng trong mắt cha mình thì khẽ nhếch môi.
Chương Đình tức giận cắn môi.
Thì ra chị cả nói dối cô ta, đồ của họ khác hẳn!
Cô ta trợn mắt, nắm lấy cánh tay Chương Trấn Giang: “Cha ơi, con thích bộ của chị! Cha có thể bảo chị cho con không?”
Gương mặt Chương Vi cứng đờ.
“Con có rồi, sao còn cần đồ của chị chứ?” Chương Trấn Giang hỏi.
“Nhưng con thích cái của chị hơn!” Chương Đình lắc cánh tay của ông ta làm nũng: “Cha kêu chị đổi với con được không?”
Chương Trấn Giang do dự.
“Đình Đình, đừng nghịch ngợm nữa!” Liễu Tương Tương thấy vẻ mặt của Chương Trấn Giang vội vàng tóm lấy Chương Đình nói: “Không phải trước đó con kêu thích váy của con sao, sao giờ lại thích của chị con rồi?”
Bà ta chọn bộ này cho Chương Vi đều là có tính toán cả, bà ta muốn Chương Vi được nổi bật khi đến phủ Tổng Tư Lệnh.
Bộ váy này không thể cho Chương Đình được.
“Mẹ, mẹ thiên vị!” Chương Đình tức giận nói.
Chương Trấn Giang vừa về đã thấy đau đầu rồi, ông ta bóp lông mày nói: “Được rồi, được rồi, nếu con thích cứ bảo mẹ con dẫn tới trung tâm bách hóa mà mua thêm một cái giống vật.”
Mặt Chương Vi tối sầm.
“Thật sao?” Chương Đình vui mừng khôn xiết.
Thật ra cô ta cũng không muốn bỏ bộ váy hồng này, nếu có cả hai cái thì tuyệt biết bao.
Chiếc váy này không hề rẻ, cô ta có thể khoe khoang khi đi học.
Chương Trấn Giang ậm ừ, quay đầu thì thấy Nguyễn Tích Thời vẫn đang ngồi trên sofa lặng lẽ sửa váy, trái ngược với sự ồn ào của hai chị em kia. Sau đó ông ta mới nhớ ra những lời cô vừa nói và hỏi Nguyễn Tích Thời: “Đồ mới của con đâu?”
Nguyễn Tích Thời ngơ ngác ngẩng mặt lên, đứng dậy, cầm lấy chiếc váy rách nát trong tay nói: “Đây là quần áo mới của con.”
Chương Trấn Giang nghe vậy lập tức nhíu mày.