“Biết rồi, đi thôi.” Lục Hạc Xuyên ngắt lời, nét mặt lại trở về vẻ lạnh lùng như băng, rồi bước nhanh ra khỏi Ngự Hoa Viên.
“Hoàng thượng, chờ nô tài với!” An công công vội vàng chạy theo, trong lòng thầm nghĩ: Hoàng thượng thật là khó đoán, lúc vui lúc buồn, chẳng ai có thể hiểu nổi.
Đến khi Tô Nam Yên vội vã chạy về Trữ Tú Cung, nàng phát hiện quản sự ma ma nghiêm nghị và không vui đang đứng giữa sân, lạnh giọng chất vấn các cung nữ:
"Đã tìm thấy Tô Nhị tiểu thư chưa?"
Các cung nữ liên tục lắc đầu, khiến ma ma tức sôi máu, vung tay định đánh người. Tô Nam Yên gấp gáp chạy đến ngăn cản bà, nở nụ cười cầu hòa nói:
"Ma ma, xin hãy dừng tay! Ta đây, chuyện này không liên quan gì đến các nàng."
"Ồ, Tô Nhị tiểu thư cuối cùng cũng chịu tới rồi? Thật là lớn gan lớn mật!" Ma ma cất giọng lúc trầm lúc bổng đầy vẻ châm biếm, lạnh lùng nói: “Người mới lần đầu vào cung học lễ nghi mà dám không đến! Đừng tưởng rằng người là con nhà quan lại mà có thể coi thường nội quy trong cung!"
"Ma ma, ngài nói gì vậy?" Tô Nam Yên ngơ ngác nhìn ma ma.
"Vừa rồi ma ma dạy trà đạo, chỉ có mình ngươi không đến. Dựa theo quy củ trong cung thì ngươi phải chịu phạt." Tô Nam Nghi từ sau lưng ma ma chậm rãi bước ra, nàng ta giả vờ tốt bụng nhắc nhở nàng với nụ cười chế giễu trên môi.
"Gì cơ?" Tô Nam Yên trừng mắt nhìn, đầu óc quay cuồng, sau đó nàng nhanh chóng nhận ra Tô Nam Nghi đã cố tình lừa mình rằng buổi chiều không có việc gì làm, còn khuyên nàng đến Ngự Hoa Viên hái hoa. Nàng tức giận chỉ vào Tô Nam Nghi, nói:
"Rõ ràng là ngươi..."
"Ta rõ ràng đã nói cho ngươi mà!" Tô Nam Nghi không cho nàng cơ hội nói hết, nàng ta tiếp tục giả bộ nép sau ma ma, vẻ mặt tủi thân:
"Ma ma, chuyện này là người giao cho ta, sao ta dám làm sơ sẩy được?"
Ma ma nghĩ đến túi tiền Tô Nam Nghi đưa, lập tức hiểu ra. Bà ta vỗ tay Tô Nam Nghi, lạnh mặt quát lớn với Tô Nam Yên:
"Tô Nhị tiểu thư, tú nữ vắng mặt không lý do đã là làm trái quy định rồi. Ngươi còn đổ lỗi cho đại tiểu thư, càng thêm mắc tội nặng! Hôm nay ngươi quỳ ở đây cho ta, đến nửa đêm mới được đứng dậy!"
Nói xong, ma ma bỏ đi không ngoảnh đầu lại, còn để hai cung nữ ở lại trông chừng, thậm chí không cho Tô Nam Yên cơ hội giải thích.
Đến chạng vạng, hoàng hôn dần dần buông xuống, trời càng lúc càng tối. Khi tia sáng cuối cùng tắt lịm, trời bắt đầu có mưa nhỏ lạnh lẽo xối xuống người Tô Nam Yên.
"Tất cả là lỗi của nô tỳ, nhất thời mê ngủ nên không phát hiện bẫy của đại tiểu thư. Nếu có thể thay tiểu thư chịu phạt thì tốt rồi..." Tịnh Nguyệt che ô cho Tô Nam Yên, vừa lau nước mắt vừa tự trách bản thân.