“Các ngươi vừa nãy không nhìn thấy sao? Trương ma ma không biết phạm tội gì, bị Hoàng thượng hạ lệnh đánh 50 đại bản, còn bị trục xuất khỏi cung.” Một tiểu cung nữ tốt bụng kể cho Tô Nam Yên nghe, rồi tiếp tục nói:
“Không chỉ có vậy, nô tỳ nghe nói mấy vị lão nhân trong cung cũng đột nhiên bị phạt. Nhưng nặng nhất vẫn là Trương ma ma, sợ rằng sau khi chịu cực hình như vậy, ngay cả tính mạng của bà ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Nghe vậy, Tô Nam Yên hoảng sợ, nắm chặt lấy tay Tịnh Nguyệt, run giọng hỏi: “Trương ma ma tuy đối xử hà khắc, nhưng chưa đến nỗi chết. Rốt cuộc là vì sao?”
“Chuyện này còn cần hỏi sao?” Tiểu cung nữ nhìn quanh xem có ai không, liền ghé tai Tô Nam Yên thì thầm: “Hoàng thượng là người hung dữ nóng nảy. Chuyện này cũng như bữa cơm thường ngày, muốn phạt ai thì phạt. Tiểu thư mới vào cung, nhất định phải cẩn thận!”
“Thì ra lời đồn là thật sao?” Tô Nam Yên và Tịnh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện rõ sự sợ hãi.
“Tiểu thư, nếu sau này ngài được chọn, có thể nào...” Tịnh Nguyệt nắm chặt tay Tô Nam Yên, lo lắng nói.
“Ta… Ta cũng không biết…” Mồ hôi lạnh nhễ nhại thấm ướt lớp áo trong của Tô Nam Yên.
“Nhưng ta thấy tiểu Lục thị vệ bên cạnh Hoàng thượng khá tốt, lại là người tốt bụng. Tiểu thư nên cảm ơn hắn, biết đâu sau này còn được giúp đỡ.” Tịnh Nguyệt nhắc nhở.
“Trước đây ta quá sơ suất, giờ nhìn lại, mọi thứ trông hào nhoáng nhưng thực ra luôn phải lo lắng đề phòng. Nếu chúng ta muốn yên ổn sống qua ngày thật là không dễ gì…” Tô Nam Yên trầm tư, gật đầu đồng ý.
Trong lúc nói chuyện, Tô Nam Nghi với khuôn mặt tái nhợt đi lướt qua, hai mắt vô hồn nhìn phía trước với bước chân loạng choạng. Tịnh Nguyệt chống tay lên eo, lớn tiếng nói:
“Đúng là nhân quả báo ứng, đại tiểu thư, ngài nói có phải không?”
“Ngươi chỉ là một con tiện tỳ hèn mọn, không có tư cách dạy đời ta!” Tô Nam Nghi yếu ớt quát lớn, cố tỏ ra khí thế của đại tiểu thư.
Tô Nam Yên kéo Tịnh Nguyệt ra sau lưng, mỉm cười hành lễ với Tô Nam Nghi, ôn hòa nói: “Tịnh Nguyệt chỉ có ý tốt nhắc nhở. Huống hồ nàng ấy trước giờ nghĩ sao nói vậy, tỷ tỷ dù không cảm kích cũng không cần nổi giận. Chẳng lẽ tỷ tỷ thực sự đã làm điều gì trái với lương tâm sao?”
“Ngươi… Ngươi đừng nói bậy! Ngươi có chứng cứ gì?” Tô Nam Nghi hốt hoảng, giọng nói lắp bắp dù cố gắng tỏ vẻ hung dữ.
“Tỷ tỷ đừng lo, ta chỉ thuận miệng hỏi cho vui thôi.” Tô Nam Yên bình tĩnh đáp, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo khi lướt qua Tô Nam Nghi, giọng nói lạnh lẽo:
“Dù sao tỷ tỷ làm gì thì trong lòng tỷ tự biết rõ.”
Dứt lời, Tô Nam Yên ung dung rời đi, để lại Tô Nam Nghi đứng phía sau run rẩy cả người.