Cố Đồ đi qua từng cảnh tượng đó, tiếng ồn ào của đám đông từ lớn dần nhỏ lại, rồi dần chìm vào im lặng.
Khi bên tai đã hoàn toàn yên tĩnh, cậu đã tới gần nhà máy gia vị.
Từ khi hiện tượng lạ xuất hiện trên bầu trời hôm qua, ông chủ nhà máy gia vị đã chìm trong hoang mang và sợ hãi.
Ông ta cũng vội vã nhờ người mua đồ dự trữ, nhưng theo thời gian trôi đi, vật tư ngày càng khó mua hơn. Đến tối, ngay cả một cái kim thêu ông ta cũng không thể mua được nữa.
Lúc này, ông chủ bắt đầu lo lắng, sợ rằng hôm nay Cố Đồ sẽ không đến.
Vì vậy, từ sáng sớm, ông ta đã đứng đợi trước cổng nhà máy.
Trong thời gian đó, thỉnh thoảng có người đến năn nỉ ông ta, muốn dùng tiền để mua gia vị trong kho.
Ông ta chỉ khịt mũi khinh bỉ.
Thật sự nghĩ ông ta ngu ngốc à?
Thế giới bây giờ ngày càng hỗn loạn, tiền bạc rất có thể sớm biến thành một đống giấy vụn. Chỉ có dùng vật đổi vật mới là cách để sinh tồn.
Nhìn thấy đám người trước mặt ngày càng khúm núm, thậm chí sắp bật khóc, ông chủ chỉ cảm thấy phiền phức, vội sai người đuổi họ đi.
Sau đó, mỗi khi có ai lao tới, ông ta đều ra hiệu cho vệ sĩ ngăn lại.
Đến khi Cố Đồ xuất hiện, thái độ của ông chủ lập tức thay đổi, niềm nở sai người giúp Cố Đồ chuyển hàng lên xe.
Cố Đồ đứng một bên, ngập ngừng hỏi: “Vậy còn giá cả thì sao?”
Ông chủ tưởng Cố Đồ định đổi ý, vội nở nụ cười nịnh nọt: “Hôm qua tôi nói nhầm, dâu tây tính 40 đồng một cân, cherry 80 đồng một cân, sầu riêng 50 đồng một cân.”
Cố Đồ hiểu rõ, giá này ông chủ đã cố tình tính cao thêm vài đồng.
Nhưng cậu không nói gì, ép bản thân phải tận hưởng sự ưu ái này.
Đời này, cậu nhất định phải khiến trái tim mình trở nên cứng rắn và tàn nhẫn hơn!
Từng loại trái cây lần lượt được cân lên, cuối cùng tổng giá trị là 4.400 đồng.
Ông chủ niềm nở để Cố Đồ tự chọn lấy số gia vị tương ứng.
Cố Đồ đổi trước 500 túi muối, tổng cộng 200kg, trị giá 600 đồng.
Sau đó, cậu đổi 2.000 đồng lấy các loại gia vị như bột ngọt, giấm, nước tương, thì là,...
Số tiền còn lại 1.800 đồng, cậu đổi lấy men nở, bột baking soda và một số nguyên liệu khác.
Sau khi đổi xong, nhân viên giúp cậu chuyển hết hàng lên xe.
Khi Cố Đồ chuẩn bị rời đi, một chiếc xe tải nhỏ màu đen vàng từ trong nhà máy lao ra.
Cố Đồ liếc nhìn vết bánh xe trên mặt đất, đoán được trong thùng xe chở không ít hàng hóa.
Nhân viên tấm tắc khen ngợi ông chủ: “Chiếc xe tải này của ngài thật oai phong, nghe nói hiệu suất vượt xa các loại xe tải khác gấp nhiều lần.”
Ông chủ đắc ý đáp: “Chứ còn gì nữa! Tôi bỏ ra hẳn tám triệu mua chiếc xe này, làm sao mà không tốt được?”
Nhân viên xuýt xoa: “Xe tải tám triệu chắc trên cả nước cũng hiếm lắm đấy.”
Ông chủ cười ha hả: “Trước kia xe hơi sang trọng trông thì oách, nhưng đến thời loạn lạc, không cái nào hữu dụng bằng chiếc xe tải này của tôi!”
Hai người đang trò chuyện rôm rả thì đột nhiên, chiếc xe tải tắt máy.
Tài xế trên cabin bỗng ngơ ngác.
Đây là lần đầu tiên anh ta lái chiếc xe này, tại sao đột nhiên lại tắt máy chứ?
Anh ta cố gắng khởi động lại, nhưng thử đi thử lại mấy lần, động cơ vẫn không nổ, khiến tài xế càng thêm hoảng hốt.
Ông chủ đứng dưới đất cũng cau mày, liền bảo nhân viên lên kiểm tra.
Nhân viên cũng thử khởi động xe, nhưng động cơ vẫn không nổ máy.