Tô Tẫn Hoan ngẩng đầu nhìn người đàn ông rõ ràng đến phá đám, nghiến răng nói: “Tôi không quen anh ta.”
Người đàn ông họ Dương lau vết cà phê trên mặt, nghe cô nói vậy thì lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông.
Khi thấy rõ gương mặt ấy, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, anh ta phấn khích đứng bật dậy, nói đầy hưng phấn và tôn sùng:
“Ngài Hoắc, hóa ra là ngài! Chào ngài, tôi là Dương Tử Phong. Một năm trước từng gặp ngài ở tiệc sinh nhật của cụ Đặng. Tôi rất ngưỡng mộ đầu óc kinh doanh của ngài, mong ngài chỉ giáo thêm.” Nói xong, anh ta hồ hởi chìa tay ra.
Hoắc Liệt Thần phớt lờ bàn tay đang đưa tới, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Bị từ chối bắt tay, Dương Tử Phong có chút ngượng, vội vàng tránh sang một bên, nhường chỗ đối diện Tô Tẫn Hoan cho anh.
Hoắc Liệt Thần ung dung ngồi xuống, không chút khách khí, tư thế ngồi bá đạo, ánh mắt rực lửa khiến Tô Tẫn Hoan cảm thấy áp lực gấp bội.
Cô phải cố nén ý muốn trợn mắt, lòng thầm mắng: Không biết xấu hổ. Ai cho phép anh tự tiện ngồi chỗ này?
“Cô Tô, hóa ra cô là bạn của ngài Hoắc, bạn của cô chính là bạn của tôi.” Dương Tử Phong vừa bị cà phê tạt vào mặt nhưng không chút giận dữ, ngược lại còn mừng rỡ như trúng số. Có thể kết thân với Hoắc Liệt Thần, tương lai của anh ta chắc chắn sẽ sáng lạn.
Thật là thực dụng, Tô Tẫn Hoan nhếch môi, gương mặt thoáng lạnh: “Xin lỗi, tôi và anh ta không phải bạn. Chúng tôi chẳng quen thân chút nào…”
Cô còn chưa nói xong thì sắc mặt chợt thay đổi, cả người cứng đờ.
Chết tiệt, chuyện gì đây?
Dưới gầm bàn, chân của người đàn ông kia đang ám muội chạm vào chân cô, đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô ngẩng đầu, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Hắc Liệt Thần với gương mặt tuấn tú, vẫn giữ vẻ cấm dục và cao quý, không chút dao động, khóe môi nhếch lên đầy ý cười: “Cô ấy thích đùa thôi, với mối quan hệ thâm giao sâu sắc của chúng tôi, sao chỉ dừng ở mức bạn bè được.”
Giọng điệu đầy mập mờ như thế, bất kỳ ai nghe thấy cũng sẽ hiểu lầm. Nhưng Dương Tử Phong đã bị niềm vui làm mờ lý trí, anh ta nhìn Tô Tẫn Hoan với gương mặt tái mét, hào hứng nói: “Cô Tô, tôi rất hài lòng với cô. Tôi có thể đồng ý yêu cầu của cô, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.”
Cô quen biết cậu chủ Hoắc, hẳn sẽ giúp ích nhiều cho sự nghiệp của anh ta trong tương lai.
Đôi mắt sâu như hồ băng của Hoắc Liệt Thần lóe lên tia sắc lạnh, chân anh bất ngờ đá mạnh vào chân Tô Tẫn Hoan.
“Á!” Tô Tẫn Hoan kêu đau, lập tức đứng bật dậy. Cô giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Liệt Thần, nghiến răng mắng: “Đồ hạ lưu.”
Dương Tử Phong ngẩn ra, nghĩ rằng cô đang mắng mình, vội vàng giải thích: “Cô Tô, tôi rất chân thành muốn cưới cô, tôi không phải loại người cợt nhả.”
“Chân thành? Chưa cưới mà anh đã nhắm vào tài sản của tôi, muốn tôi nuôi bố mẹ anh, mua xe mới cho anh, còn biến tôi thành công cụ sinh con. Nếu muốn ăn bám, thì tìm người phụ nữ giàu có khác, tôi không xứng đáng với anh đâu.” Tô Tẫn Hoan cầm túi đứng dậy, định rời đi.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào kinh ngạc, thật là đồ đàn ông không biết xấu hổ, muốn tay không bắt sói.
Sắc mặt Dương Tử Phong lúc trắng lúc xanh, tức giận gầm lên: “Cô Tô, cô nói vậy là không đúng, bây giờ nam nữ bình đẳng. Cô kết hôn với tôi mà không muốn đóng góp, chỉ coi tôi là máy rút tiền. Với dáng người mét rưỡi của cô, ngực phẳng như thế, cô có dán thêm tiền tôi cũng không cần, đáng đời cô cả đời không lấy được chồng, đi coi mắt đến chết đi!”
Tô Tẫn Hoan vừa đi được vài bước, nghe vậy thì quay lại, cô bật cười vì tức, nhanh chóng cầm lấy cốc nước trên bàn, hất thẳng vào mặt anh ta, cô lạnh lùng nói: “Chủ nhân của anh chắc là Nhị Lang Thần nhỉ, sủa giỏi thế cơ mà.”