“Cô Tô, cô thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả các ngôi sao nổi tiếng.” Ánh mắt không kiêng nể của anh Dương tiếp tục săm soi cô, rồi dừng lại ở vùng trước ngực, ánh nhìn của anh ta càng lúc càng nóng bỏng.
Hôm nay, cô mặc chiếc váy cổ hơi thấp, những đường nét mờ ảo thấp thoáng khiến người ta khó dời mắt. Dù không quá lớn, nhưng nhìn rất vừa vặn, cơ thể anh ta bắt đầu căng cứng, không thể kiềm chế. Thật đẹp, thật gợi cảm.
Tô Tẫn Hoan nhíu mày, cố gắng phớt lờ cảm giác khó chịu đang trào lên trong lòng, trực tiếp nói thẳng: “Anh Dương, hẳn anh biết rõ yêu cầu của tôi…”
Anh Dương ngắt lời cô, giọng điệu có phần tự mãn: “Tôi dựa vào năng lực của mình để mua được nhà ở khu sầm uất nhất thành phố, sự nghiệp cũng đang dần ổn định, tôi đảm bảo nếu cô gả cho tôi, sẽ không thiệt thòi chút nào. Nhưng người làm kinh doanh như chúng tôi, dòng tiền cần xoay vòng, người giới thiệu nói của hồi môn của cô là cổ phần công ty gia đình, đã gả thì phải theo chồng, tôi hy vọng cô có thể dùng số tiền đó đầu tư vào việc làm ăn của tôi.”
Đôi mắt Tô Tẫn Hoan cụp xuống, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo.
Người đàn ông họ Dương thấy cô im lặng, nghĩ rằng cô đã đồng ý, nên hăng hái nói tiếp: “Bố mẹ tôi hiện không có thu nhập, tôi hy vọng quỹ của cô có thể hỗ trợ họ dưỡng già. Chiếc xe tôi đang đi cũng đã lỗi thời, gia đình cô giàu có như vậy, tốt nhất có thể tặng kèm một chiếc xe làm của hồi môn, không cần quá đắt, khoảng một trăm vạn là được.”
Hừ, cái quái gì đây? Noãn Ngọc đã giới thiệu cho cô một "báu vật" thế này sao? Tô Tẫn Hoan vừa bực vừa buồn cười, đáp lại: “Anh còn yêu cầu nào khác không?”
Khi giới thiệu anh ta, Noãn Ngọc nói rằng anh ta là người trẻ tài giỏi, sự nghiệp vững chắc, tự mua được nhà, được xem là viên kim cương sáng giá trong giới độc thân. Nhưng dù ngoại hình và thành tích có tốt, nhân cách kiểu này đúng là khiến người khác ngán ngẩm...
Anh Dương nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Nhà tôi khá truyền thống, nên tôi mong chúng ta sẽ sinh ít nhất hai đứa con trai.”
Tô Tẫn Hoan nhướn mày, nở nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như chế giễu: “Nếu sinh toàn con gái thì sao?”
Anh Dương trả lời dứt khoát: “Đương nhiên là sinh tiếp, nhà họ Dương không thể tuyệt hậu từ đời tôi được.”
“Xem ra nhà anh có ngai vàng cần thừa kế rồi. Xin lỗi, tôi không dám trèo cao.” Anh ta coi phụ nữ là gì? Máy đẻ sao?
Tô Tẫn Hoan không muốn tiếp tục phí lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, bao phủ lấy cô, kèm theo mùi hương nam tính mạnh mẽ phảng phất mùi thuốc lá. Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vừa đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chết tiệt, sao anh ta lại ở đây? Anh ta nghe được bao nhiêu rồi?
Thật mất mặt! Cô chỉ muốn có cái hố để chui xuống, vội cúi đầu giả vờ uống cà phê, thầm nhủ trong lòng: Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…
Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Liệt Thần thoáng qua tia trêu chọc. Anh đưa bàn tay mạnh mẽ, xoa nhẹ đầu cô một cách thân mật: “Em yêu, trùng hợp thật, không ngại anh ngồi cùng chứ?”
“Phụt…” Một tiếng "em yêu" vang lên chấn động trời đất, đủ khiến Tô Tẫn Hoan phun hết ngụm cà phê trong miệng ra, tất cả rơi trọn lên gương mặt kinh ngạc của anh Dương.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ, Tô Tẫn Hoan sực tỉnh, vội lấy khăn giấy đưa cho anh Dương, gương mặt đầy vẻ lúng túng: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Sắc mặt anh Dương tối sầm lại, nhận lấy khăn giấy với vẻ khó chịu: “Anh ta là ai? Hai người có quan hệ gì? Tại sao anh ta lại gọi cô là em yêu?” Giọng điệu như thể bắt quả tang vợ nɠɵạı ŧìиɧ.