Hoắc Liệt Thần dễ dàng nắm lấy cổ tay cô, đưa đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Anh cúi người, bá đạo giam cô dưới l*иg ngực vững chắc, hai tay chống hai bên người cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên ngọn lửa rực rỡ, giọng nói trầm thấp mang theo sự trêu đùa đầy mê hoặc: “Em nghĩ sao?”
“Đồ khốn, anh đừng làm loạn! Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không nương tay với anh đâu!” Tim Tô Tẫn Hoan đập loạn nhịp, gò má đỏ bừng. Bầu không khí mập mờ đến cực điểm khiến cô toàn thân mềm nhũn. Cô muốn tỏ ra cứng rắn, nhưng giọng nói lại trở nên mềm mại, như đang làm nũng.
“Tôi thật sự mong đợi xem em sẽ không nương tay với tôi như thế nào.” Giọng cười trầm thấp của anh vang lên, tựa như đang chế giễu sự bất lực của cô.
Bàn tay nóng bỏng của anh lướt dọc cánh tay cô, nắm lấy bàn tay bị bỏng, nhìn vết đỏ rực trên mu bàn tay mềm mại, ánh mắt anh thoáng qua một tia phẫn nộ.
Anh cầm tuýp thuốc trị bỏng lên, những ngón tay mạnh mẽ lại dịu dàng thoa thuốc lên vết bỏng của cô.
Nhìn anh chăm chú bôi thuốc cho mình, trái tim Tô Tẫn Hoan như bị một thứ gì đó đập mạnh vào.
Chết tiệt, sao tự dưng cô lại thấy tên cầm thú này lúc nghiêm túc trông đặc biệt đẹp trai chứ.
Tô Thanh Uyển đứng ở cửa, nhìn cảnh Tô Tẫn Hoan nằm trên giường, còn Hoắc Liệt Thần nghiêng người chăm sóc cô, bầu không khí đầy mập mờ. Nắm tay cô ta siết chặt, ngọn lửa ghen tị trong lòng bùng cháy dữ dội.
Nhà họ Hoắc là gia tộc giàu có và danh giá nhất ở Vân Thành, tập đoàn Hoắc Thị trải rộng khắp toàn cầu với tài lực hùng hậu.
Hoắc Liệt Thần là người thừa kế duy nhất, chỉ cần gả cho anh, cô ta sẽ trở thành bà chủ có gia sản nghìn tỷ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã quyết định sẽ lấy anh, không ai được phép cản đường cô ta, ai cản sẽ phải chết.
Tô Tẫn Hoan quay đầu lại, chạm phải ánh mắt đầy oán hận và phẫn nộ của Tô Thanh Uyển.
Cách một khoảng xa, cô vẫn cảm nhận được sự ác ý sâu sắc từ cô ta. Xem ra, cô ta rất thích người đàn ông này. Khóe môi cô khẽ nhếch, nở một nụ cười chế nhạo đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cứ đắc ý đi, xem cô đắc ý được bao lâu. Tô Thanh Uyển hung hăng lườm cô một cái, mặt đầy vẻ không cam lòng rồi bỏ đi.
Hoắc Liệt Thần khẽ chạm lên má cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Mệt mỏi cả đêm, chắc em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Nghĩ đến một đêm điên cuồng, mặt Tô Tẫn Hoan lập tức đỏ bừng. Nếu không nhắc đến chuyện đó, họ vẫn có thể nói chuyện vui vẻ.
“Tôi còn việc ở công ty, tôi đi trước.” Hoắc Liệt Thần đứng dậy, dáng người cao lớn mạnh mẽ của anh toát ra khí chất bá đạo khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tô Tẫn Hoan suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui mừng, sự hiện diện của anh quá áp đảo, khiến cô thấy toàn thân không thoải mái.
Nhìn thấy nét vui sướиɠ thoáng qua trong mắt cô, lần đầu tiên trong đời Hoắc Liệt Thần nghi ngờ sức hút của mình. Đôi mắt đen của anh nheo lại, ánh lên chút bực bội, anh sải bước về phía cửa.
Cuối cùng anh cũng đi rồi, Tô Tẫn Hoan vừa thở phào nhẹ nhõm thì người đàn ông đang ở ngưỡng cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng của anh chiếu thẳng vào vẻ mặt thoải mái của cô.
Sự thoải mái của Tô Tẫn Hoan lập tức biến thành ngượng ngùng, cô cười gượng gạo: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Hoắc Liệt Thần.” Đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt ánh nhìn lúng túng của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tên của tôi.”
Cái tên nghe rất quen, nhìn bóng lưng anh đi thẳng không ngoảnh lại, đôi mắt Tô Tẫn Hoan đột nhiên mở lớn, cô kinh ngạc đưa tay che miệng.
Trời ạ, hóa ra đêm qua cô đã ngủ với thái tử của tập đoàn Hoắc Thị!