Tạ Kiến Ẩn nhận thấy có điều bất thường.
Với tính cách của Ân Vân Độ trước đây, nếu vừa tỉnh lại sau cơn ngủ dài, hắn tuyệt đối sẽ không thể bình tĩnh đến vậy. Mẫu tộc xảy ra chuyện lớn như thế, nếu hắn không đi khắp nơi gây rối, lật tung cả trời để trút giận thì thật chẳng giống con người hắn.
“Phượng…” Lăng Sóc vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị ánh mắt của Tạ Kiến Ẩn chặn lại.
“A Di.” Tạ Kiến Ẩn chạm vào cổ tay hắn, linh lực từ đầu ngón tay truyền vào: “Tại sao không nói gì cả?”
Linh lực tinh thuần khiến đan điền khô cạn của Ân Vân Độ trở nên đầy ắp, cổ họng vốn đau nhức do lâu ngày không phát ra âm thanh cũng dần được xoa dịu. Cuối cùng hắn cất giọng khàn khàn: “Đại sư huynh…”
Hắn ngừng lại, đưa tay chạm vào cổ họng mình, vẻ mặt hiện lên sự mơ hồ: “Ta làm sao vậy? Hình như ta đã quên rất nhiều chuyện…”
Tạ Kiến Ẩn ngồi bên dường và Lăng Sóc khoanh tay đứng tựa bên cạnh nghe thấy vậy đều ngẩn người. Lăng Sóc là người lên tiếng trước: “Vậy ngươi còn nhớ được gì?”
“Ta nhớ đại sư huynh, nhị sư huynh…” Hắn nhíu mày rồi lắc đầu: “Những chuyện khác thì chẳng nhớ được gì nữa.”
Lăng Sóc trợn to mắt, suýt chút nữa thì thốt lên: “Vậy còn…”
“A Sóc!” Tạ Kiến Ẩn ngắt lời, nói với giọng đầy ẩn ý: “Tiểu sư đệ vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi cho tốt. Mấy chuyện hao thần tổn sức, dù gấp thế nào cũng phải chờ đến khi đệ ấy khỏe lại đã.”
Lăng Sóc tự biết nói nhiều sẽ nói sai, liền im lặng.
“Không nhớ được cũng đừng vội lo lắng. Trước đây đệ bị trọng thương, giờ tỉnh lại đã là may mắn rồi.” Tạ Kiến Ẩn thở dài nhẹ nhõm rồi mỉm cười: “Vừa nãy ta dùng linh lực kiểm tra, vết thương cũ của đệ không còn đáng lo. Còn việc không nhớ được chuyện cũ… có lẽ liên quan đến huyết mạch của đệ, ta cũng không rõ lắm, nhưng chắc sư tôn sẽ biết.”
“Gần đây sư tôn vẫn đi du ngoạn quanh vùng Thang Cốc. Ta đã truyền tin cho người, chắc không lâu nữa người sẽ về.” Tạ Kiến Ẩn quan sát sắc mặt của hắn, thấy không có phản ứng gì khác thường mới nói tiếp: “Trong lúc chờ sư tôn, đệ hãy nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh. Có việc gì thì cứ truyền tin cho ta hoặc nhị sư huynh của đệ, hoặc nhờ Tử Thư và Tử Tang ngoài cửa cũng được. Nếu thấy buồn chán, đệ cũng có thể trò chuyện với bọn họ. Tuổi tác các đệ xấp xỉ nhau, chắc hẳn có nhiều chuyện để nói.”
Ân Vân Độ khẽ gật đầu.
Tạ Kiến Ẩn đứng dậy: “Có việc gì thì cứ tìm ta hoặc nhị sư huynh. Nhớ giữ sức.”
Sau khi căn dặn xong, Tạ Kiến Ẩn rời đi cùng Lăng Sóc. Hai tiểu tử đứng gác ngoài cửa liền cung kính đóng cửa lại.
“Tại sao không cho ta nói?” Lăng Sóc đuổi theo phía sau Tạ Kiến Ẩn, nhíu mày không hiểu: “Đó là chuyện nhà của Phượng Di, mối thù diệt tộc, dù mất trí nhớ cũng không thể quên.”
“Đệ ấy còn nhỏ, đệ cũng nhỏ sao?” Tạ Kiến Ẩn có chút giận dữ: “Với tính khí của đệ ấy, nếu nhớ lại, đệ nghĩ đệ ấy có thể ngồi yên được không? Đệ muốn nói cho đệ ấy rồi thế nào? Để đệ ấy đi tìm cái chết à?”
“Bây giờ không còn Phượng Di nữa, tiểu công tử của Phượng tộc đã chết cùng tộc nhân trong trận diệt tộc ở Thang Cốc hai mươi năm trước rồi.” Tạ Kiến Ẩn nói từng chữ nghiêm nghị: “Hiện giờ Bắc Mang Tông chỉ có duy nhất một đệ tử họ Ân, là nhi tử độc nhất của Ân Hoàn tông chủ, tên là Ân Vân Độ. Ở đây không có hậu duệ nào của Phượng tộc cả.”
Dứt lời, Tạ Kiến Ẩn bước nhanh đi. Lăng Sóc đành tăng tốc theo sát phía sau: “Đi nhanh vậy làm gì?”
“Gia cố trận pháp hộ sơn, dự trữ đan dược và pháp khí.” Tạ Kiến Ẩn trầm giọng: “Không thể ngồi yên mà không chuẩn bị gì được. Nếu một ngày nào đó huyết mạch của tiểu sư đệ bị bại lộ, người của Tiên Minh muốn mang đệ ấy đi, vậy phải xem bọn họ có bản lĩnh đánh lên núi hay không.”
___
Sau khi thích nghi một lúc, cộng thêm được linh lực của Tạ Kiến Ẩn trợ giúp, Ân Vân Độ cảm thấy mình đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Hắn xuống giường, bước đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra. Ánh mắt dõi theo bóng dáng hai người vừa rời đi, sau đó khẽ cúi đầu.
Kinh nghiệm kiếp trước dạy hắn rằng, tự mình đâm đầu vào chỗ chết, trở thành mục tiêu của mọi người là hành động ngu ngốc nhất. Nhưng nếu tính tình hắn thay đổi quá nhiều sẽ dễ khiến các sư huynh và sư phụ lo lắng.
Tốt nhất là phải có một cái cớ hợp lý, chẳng hạn như… hắn bị mất trí nhớ.
Nếu hắn mất trí, quên hết chuyện cũ thì việc tính cách thay đổi cũng sẽ trở nên hợp lý hơn.
Trên đời này vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra mà không có nguyên do. Ân Vân Độ bắt đầu hồi tưởng những pháp khí và phù chú liên quan đến thời gian mà kiếp trước hắn từng biết đến, nhưng cuối cùng lại chán nản nhận ra rằng, chẳng có gì có thể vượt qua được sự siêu việt về thời gian và sinh tử của tộc Phượng Hoàng.
Đáng tiếc là dòng dõi Phượng Hoàng đã tuyệt diệt từ trước khi hắn chết. Mà hắn chỉ là một kẻ mang nửa dòng máu, đừng nói đến vượt qua sinh tử hay thời gian, hắn thậm chí chỉ có đúng một lần cơ hội niết bàn, lần thứ hai chết đi thì thật sự là vĩnh viễn không thể sống lại.
[Hình như ngài đang rất vui.]
Một giọng nói không cảm xúc bất thình lình vang lên từ sâu trong thức hải của hắn: [Không hề lo lắng rằng mình sẽ đi lại vết xe đổ của kiếp trước sao?]
“Sống được thì tất nhiên là vui rồi.” Bây giờ Ân Vân Độ đã chắc chắn rằng mình không hề nghe lầm: “Các hạ là ai?”
[Ta là sứ giả của Thiên Đạo, đại diện cho ý chí của Thiên Đạo.] Giọng nói kia đáp: [Ý chí của Thiên Đạo trong các tiểu thế giới thường được gọi là hệ thống, ngài cũng có thể gọi ta như vậy.]
“Ý chí của Thiên Đạo? Chỉ dựa vào lời ngươi nói, rất khó để ta tin tưởng.” Ân Vân Độ bật cười: “Nếu Thiên Đạo thực sự vô tri vô tận, vậy ngươi thử giải thích cho ta xem, tại sao ta lại có thể chết đi rồi sống lại? Nếu ngươi giải thích hợp lý, ta sẽ tin ngươi.”
[Thiên Đạo vô tri vô tận, nhưng vấn đề này ta không thể trả lời.]
Hệ thống từ chối rất dứt khoát: [Tuy nhiên, để bù đắp, Thiên Đạo có thể cung cấp cho ngài một số sự bảo vệ, với điều kiện không được phá vỡ quy tắc của thế giới.]
Ân Vân Độ hỏi lại: “Ví dụ như?”
[Để đảm bảo cho sự phồn vinh của tiểu thế giới, cứ vài trăm năm lại có một người được sinh ra với khí vận lớn, được gọi là khí vận chi tử.]
Hệ thống bắt đầu giải thích: [Chẳng hạn như phụ thân của ngài, hoặc chính ngài.]
[Con của khí vận quả thật thiên phú vượt trội, nhưng trước khi phi thăng cũng chỉ là những tu sĩ bình thường. Nếu không thể phi thăng, bọn họ cũng sẽ chết đi ở nhân gian.]
[Trước đây đã có tà tu mưu hại một vị con của khí vận, rồi lợi dụng khí vận của người đó để chế tạo ra một pháp khí phá vỡ quy tắc của thế giới. Họ dùng pháp khí này để săn lùng những tu sĩ thiên tài như ngài. Ta có thể giúp ngài che giấu cảm ứng của pháp khí đó, tạm thời ngài sẽ không bị bọn họ tìm thấy.]
"Tại sao lại là tạm thời?"
[Không thể tiết lộ.]
"..."