Nam Chủ Hắc Hoá Rồi, Thỉnh Công Lược Một Lần Nữa!

Quyển 1 - Chương 9: Bạch nguyệt quang hào môn hám tài của tổng tài độc ác

【Giá trị hắc hóa của Hoắc Cảnh Hàn giảm xuống 5 điểm, tổng giá trị 130.】

Giảm xuống?

Cô có cảm giác như anh ta đang nghe được những gì cô nói.

Văn Lâm hừ lạnh: “Nguyễn tiểu thư, cô nên nói những lời này với người khác đi. Hơn nữa, cô nghĩ quá nhiều rồi. Hoắc tổng nhà chúng tôi bận trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian rảnh để ghi hận cô? Anh ấy sống mỗi ngày rất vui vẻ.”

Thật ra, chính xác là anh ta bận như vậy chỉ vì ghi hận cô.

Nhưng Văn Lâm không thể nói điều này. Anh phải làm cho Nguyễn Đường biết khó mà lui. Nếu cô lại tìm đến Hoắc tổng vì tiền, rồi một ngày chạy trốn, e rằng Hoắc tổng sẽ hoàn toàn phát điên lên mất.

“Vậy sao…” Nguyễn Đường rút lại túi thuốc, miễn cưỡng mỉm cười: “Nếu anh ấy sống vui vẻ thì tốt. Nhưng làm ơn chuyển lời giúp tôi: Dù anh ấy muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cần anh ấy có thể tha thứ cho tôi.”

Gương mặt cô cùng nốt ruồi lệ bên khóe mắt làm người khác không khỏi cảm thấy thương xót.

Văn Lâm mềm lòng, không kìm được mà nói: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô chuyển…”

“Khụ, khụ…”

Văn Lâm vừa định nhận túi thuốc, tiếng ho khan bỗng vang lên từ phía sau Nguyễn Đường.

Văn Lâm ngẩng đầu, ngay lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc đang khẽ nâng vành nón, liếc mắt nhìn anh một cái, rồi lại chăm chú nhìn vào bàn tay anh.

Nguyễn Đường cũng nhìn thấy ánh mắt của Văn Lâm dõi về phía sau mình, liền tò mò quay đầu lại.

Là người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô khi nãy.

Người đàn ông cúi thấp vành nón, bước về phía nhà vệ sinh, trông như chỉ vô tình đi ngang qua.

Văn Lâm thu tay lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Mấy thứ thuốc này… Cô cứ giữ lại mà dùng, Hoắc tổng không cần đâu.”

Nguyễn Đường hoàn hồn, khuôn mặt thoáng chút thất vọng:

“À… Vậy được.”

Văn Lâm nhìn thấy biểu cảm của cô, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Anh xoay người, nhún vai rời đi.

Trên đường quay lại chỗ ngồi, khi đi ngang qua nhà vệ sinh, Nguyễn Đường thoáng thấy người đàn ông kia đang rửa tay.

Những ngón tay dài thon thả, các khớp xương nổi rõ ràng, trên mu bàn tay là những mạch máu xanh tím ẩn hiện dưới làn da trắng.

Chiếc nhẫn bạc thuần quấn gọn nơi ngón út, như càng làm nổi bật đôi bàn tay dài đẹp đến lạ thường.

“Tay đẹp thật.” Nguyễn Đường thầm nghĩ.

Cô quay đi, định bước tiếp về chỗ ngồi, nhưng vừa bước một bước đã khựng lại. Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ: chiếc nhẫn đó, cô từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.

Nguyễn Đường rút chân lại, quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn thêm một lần nữa.

Lúc này, người đàn ông vừa rửa tay xong cũng bước ra. Cái mũ trên đầu anh gần như chạm đến khung cửa, càng khiến vóc dáng cao lớn thêm phần nổi bật.

Hoắc Cảnh Hàn cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Nguyễn Đường, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Nhường đường.”

Âm thanh này…

Rất giống giọng nói của Hoắc Cảnh Hàn.

Thêm cả chiếc nhẫn bạc trên ngón út, chẳng phải chính là chiếc mà Hoắc Cảnh Hàn thường đeo sao?

Nguyễn Đường khẽ hé môi, định nói gì đó nhưng lại thôi, lặng lẽ né sang một bên nhường đường.

Cô quay đầu lại, liếc nhìn về hướng Văn Lâm vừa rời đi.

Vừa rồi, người đàn ông tóc vàng đó… chẳng lẽ là do Hoắc Cảnh Hàn đánh?

Hai người lần lượt một trước một sau trở lại chỗ ngồi.

Nguyễn Đường chăm chú nhìn bóng dáng của anh, rồi hỏi hệ thống:

【Anh ta là Hoắc Cảnh Hàn sao?】

Hệ thống trả lời: 【Chuẩn.】

Nguyễn Đường: 【Vậy tại sao vừa rồi cậu không nói cho tôi?】

Hệ thống: 【Cô có hỏi đâu.】

Nguyễn Đường bất lực: 【… Lần sau làm ơn làm phước nhắc tôi một cái.】

Hệ thống: 【Ò.】

Tài khoản trò chơi của Nguyễn Đường đã có người mua, cô chọn bán cho người ra giá cao nhất.

Số tiền vài vạn này cũng đủ để cô sinh sống ở thành phố này trong một hoặc hai năm.

Cô cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, liền nghiêng đầu kiểm tra.

Hoắc Cảnh Hàn lập tức quay đầu đi rất nhanh, giả vờ chăm chú chơi game, trông thì có vẻ nghiêm túc, nhưng thật ra lại hơi cúi đầu quá mức cần thiết.

Nguyễn Đường đưa mắt nhìn mu bàn tay anh, nơi vết thương đã sưng đỏ. Lúc nãy anh rửa tay khiến vết thương dính nước, giờ sưng to hơn so với trước.

Cô thở dài. Anh ta trước giờ vẫn vậy, trên người có bệnh hay bị thương đều cố chịu, không chịu đến bệnh viện trừ khi tình hình nghiêm trọng đến mức cô không còn cách nào khác.

Nếu đúng như kịch bản ban đầu, sau khi cô làm tổn thương Hoắc Cảnh Hàn, tính cách đó của anh sẽ dần thay đổi. Về sau, anh sẽ có nữ chính ở bên cạnh, dần quên đi cô, và cuối cùng đạt đến một cái kết viên mãn.

Chỉ có như vậy cốt truyện mới hoàn thiện, sau đó có thể được đưa lên thư viện tháp cao trung. Sau khi chỉnh sửa đôi chút, nó thậm chí có thể xuất bản và bán ra ngoài.

Nhưng kết quả lại không như vậy. Hoắc Cảnh Hàn hoàn toàn không đi theo kịch bản, thậm chí còn thoát khỏi sự kiểm soát của AI.