Nguyễn Đường ăn hết phần mì gói còn lại, rồi mở giao diện tin nhắn cá nhân trong trò chơi. Tên của người bạn tình lữ vẫn còn đó, cùng một biệt danh quen thuộc.
Xem ra Hoắc Cảnh Hàn chưa từng chơi lại trò chơi này, quan hệ tình lữ giữa họ vẫn chưa được giải trừ.
Nguyễn Đường bấm vào giao diện tình lữ, chọn giải trừ quan hệ.
【Giá trị hắc hóa của Hoắc Cảnh Hàn tăng lên 5 điểm, tổng giá trị 140.】
Nguyễn Đường: 【?】
Cô còn chưa kịp hỏi hệ thống, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn bên tai.
Quay đầu nhìn, vị trí của cậu tóc vàng khi nãy giờ đã thay bằng người đàn ông che kín mít từ đầu đến chân.
Nghe âm thanh, hình như anh ta đang nghịch ghế.
Nguyễn Đường liếc nhìn đánh giá thêm một chút. Dù áo anh mặc khá rộng, nhưng vẫn lộ rõ dáng người vai rộng eo thon, cơ bắp trên ngực hiện lên mờ mờ, làm cho bộ đồ trên người anh ta trông cực kỳ vừa vặn. Nhìn như một cái giá treo quần áo di động.
Thân hình này… có chút quen mắt.
Hoắc Cảnh Hàn ngồi dựa trên ghế, chẳng hiểu sao cảm thấy tức giận.
Giải trừ quan hệ tình lữ? Đây là hoàn toàn muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?
Hiện tại anh giàu có như vậy, thế mà cô – một người mê tiền – lại không tìm cách dụ dỗ anh, năn nỉ anh, xin anh thứ, mà còn muốn cắt đứt?
Hôm nay là giải trừ trong trò chơi, ngày mai là cao chạy xa bay luôn chứ gì?
Càng nghĩ càng giận, ánh mắt Hoắc Cảnh Hàn hung hăng liếc về phía cô, như thể đang oán trách.
Nguyễn Đường cảm nhận được ánh mắt như muốn nhai sống cô, vội vàng quay đầu lại, không dám nhìn thêm.
Tính tình khó chịu thật đấy.
Sau khi cưỡng ép giải trừ quan hệ tình lữ, Nguyễn Đường đăng tài khoản lên diễn đàn để bán.
Hoắc Cảnh Hàn ngả lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn, đúng lúc thấy cô đang bán tài khoản.
Anh nhớ lại lời Văn Lâm từng nói. Hiện giờ trên người cô chỉ còn hai mươi tệ, bây giờ lại đến tiệm net bao đêm, ăn mì gói qua ngày. Vậy nên, cô giải trừ quan hệ tình lữ chẳng qua là để dễ bán tài khoản, kiếm chút tiền ăn, chứ không phải muốn cắt đứt quan hệ với anh?
【Giá trị hắc hóa của Hoắc Cảnh Hàn giảm xuống 5 điểm, tổng giá trị 135.】
Nguyễn Đường: 【Tại sao giá trị hắc hoá của Hoắc Cảnh Hàn lúc tăng, lúc giảm vậy?】
Hệ thống: 【Bởi vì tên đó đã thoát khỏi sự kiểm soát của AI, chúng tôi cũng không thể đo lường suy nghĩ nội tâm của anh ta. Từ khi giá trị hận ý bùng nổ chuyển thành giá trị hắc hó, trị số của anh ta trở nên bất ổn, tăng giảm không lý do là chuyện bình thường.】
Nguyễn Đường: 【Ò.】
Văn Lâm vừa bước vào tiệm net đã nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn đặc biệt từ Hoắc tổng, liền vội vàng lấy điện thoại ra xem.
[Cấp trên liều mạng]: Mua tài khoản trò chơi của Nguyễn Đường.
Văn Lâm: Tài khoản trò chơi?
Hoắc Cảnh Hàn gửi cho anh ID tài khoản của Nguyễn Đường và bài đăng bán tài khoản trên diễn đàn.
[Cấp trên liều mạng]: Làm ngay.
Văn Lâm không hiểu Hoắc tổng đang nghĩ gì. Lẽ nào công cuộc trả thù bắt đầu từ việc mua tài khoản trò chơi của người ta sao?
Không tiện hỏi nhiều, anh chỉ trả lời: Rõ. Rồi lập tức ra lệnh cho thuộc hạ xử lý, sau đó đi thẳng đến nhà vệ sinh trong tiệm net.
Hoắc tổng vừa gọi điện bảo anh xử lý hậu quả, đồng thời dạy dỗ thêm tên tóc vàng.
Văn Lâm chỉ biết thở dài. Ở tiệm net mà cũng xảy ra đánh nhau, chắc chắn có liên quan đến Nguyễn tiểu thư.
Nguyễn Đường vừa đi vứt thùng mì gói trở về thì thấy Văn Lâm đang lôi tên tóc vàng phiền phức kia ra ngoài.
Ánh mắt ta chạm nhau.
Bầu không khí trở nên hơi lúng túng.
Nguyễn Đường kinh ngạc: “Trợ lý Văn, anh… sao anh lại ở đây?”
Văn Lâm tìm đại một cái cớ: “Bạn tôi uống say, nhờ tôi đến đón.”
Nguyễn Đường thoáng nhìn tên tóc vàng với khuôn mặt sưng húp như đầu heo. Đây rõ ràng là bị đánh, chứ đâu phải say rượu.
Huống chi đây là tiệm net, không phải quán bar.
Dù vậy, cô không hỏi thêm. Tên tóc vàng này cứ nhìn cô bằng ánh mắt không có thiện cảm, hắn biến đi cũng tốt.
Nguyễn Đường chợt nhớ tới việc mua thuốc cho Hoắc Cảnh Hàn, liền nói: “Trợ lý Văn, anh chờ chút. Tôi có thứ muốn đưa cho anh.”
Cô chạy nhanh về chỗ ngồi, cầm lấy túi thuốc mới mua rồi vội vàng quay lại.
Thấy cô vội vã, Hoắc Cảnh Hàn cũng đứng dậy đi theo.
Nguyễn Đường đưa túi thuốc cho Văn Lâm: “Đây là thuốc tôi mua cho Cảnh Hàn. Tay anh ấy bị thương, cần xử lý nhanh, nếu không dễ nhiễm trùng.”
Văn Lâm nhìn cô, trong lòng không khỏi khâm phục. Trước mặt anh là Nguyễn Đường, người phụ nữ với dáng vẻ dịu dàng, hết lòng suy nghĩ vì Hoắc tổng, hoàn toàn không giống với cô gái tham lam ba năm trước đây.
Đặc biệt là gương mặt và giọng nói của cô, chỉ cần thái độ thành khẩn nhận lỗi, với mức độ Hoắc tổng để tâm đến cô, chắc chắn sẽ tha thứ.
Nhưng để tránh cho Hoắc tổng rơi vào sai lầm cũ, Văn Lâm lạnh lùng hỏi: “Nguyễn tiểu thư, cô bị thiếu gia nhà giàu nào bỏ rơi, nên bây giờ lại quay sang Hoắc tổng của chúng tôi sao? Cô còn nhớ những gì mình đã nói và làm ba năm trước không?”
Nguyễn Đường cúi đầu áy náy: “Tôi nhớ mà. Nhưng tôi trở về không phải để lấy bất cứ thứ gì từ anh ấy. Tôi chỉ muốn bù đắp và không muốn anh ấy vì hận tôi mà sống không vui.”