Cơ thể cậu dường như trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái liền có phản ứng.
Thế nhưng hôm nay, ngay cả trong giấc mơ, nơi mà không ai chạm vào lại đột nhiên đau đớn dữ dội, cậu bị đau đến mức tỉnh giấc.
Có lẽ cậu không thể tự ngửi thấy mùi hương nồng đượm của chính mình.
Nhưng Long Chi Uyên thì ngửi thấy, một mùi hương khác hẳn ngày thường, trong đó ẩn chứa một loại thành phần mang tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhưng Long Chi Uyên là dã thú, loại chất này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn.
Hắn cảm nhận được thiếu niên đang lật qua lật lại trên người mình, trông có vẻ rất đau đớn.
Long Chi Uyên thấy có gì đó không ổn, dùng miệng húc nhẹ vào cậu: “Đây là lần đầu tiên trong đời ngươi trải qua ngày lập khế ước? Không kiểm soát được sao?”
Hoa Vũ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết mình đã ở cùng cự long bao lâu rồi. Nhưng trước kia, chỉ cần cậu không chạm vào chỗ đó, cự long không chạm vào, thì cậu sẽ không có bất cứ khó chịu nào.
Cậu biết đó là một bộ phận đặc biệt, vì vậy vẫn luôn giấu đi. Nhưng không ngờ dù có che giấu thì vẫn sẽ xảy ra chuyện này, hơn nữa lần này còn đau hơn trước rất nhiều.
Thật là một cảm giác kỳ lạ. Cậu bị dọa sợ, thậm chí còn khó chịu hơn cả lúc bị rơi xuống vách núi, bị những tảng đá sắc nhọn cứa vào da thịt. Cậu không biết mình bị làm sao, nhưng từ miệng cự long, cậu biết rằng hiện tượng này là do cậu sắp lập khế ước?
Cậu có chút hoảng sợ, lập khế ước chắc chắn rất đau, nếu không tại sao lại khó chịu đến vậy?
Cậu không biết phải làm gì. Long Chi Uyên cũng không nghe được tiếng nói của cậu, chỉ cảm nhận được mùi hương của cậu ngày càng đậm hơn.
Hoa Vũ co người lại không nhúc nhích, nghĩ rằng cứ trốn đi là ổn, chờ một lúc nữa là hết khó chịu, giống như trước đây, chỉ cần không chạm vào là được.
Nhưng lần này thực sự không giống trước. Dù cậu có cố gắng tĩnh tâm thế nào cũng không thể bình tĩnh được. Cảm giác như toàn bộ dòng máu trong cơ thể đều sắp nổ tung từ nơi đó.
Cuối cùng, Hoa Vũ không chịu nổi nữa. Đôi mắt cậu phủ một lớp hơi nước, nơi khóe mắt ửng đỏ, làn da vốn trắng muốt như bông giờ lại mang sắc hồng bất lực.
Long Chi Uyên không thể nhìn thấy hay nghe thấy, chỉ có thể phán đoán tình trạng của cậu qua hành động. Hắn cảm nhận được cậu co người lại một lúc, sau đó lại bắt đầu lật qua lật lại, thế nào cũng không dừng được.
Hắn cuối cùng nhịn không được mà mở miệng: “Rất khó chịu sao?”
Hoa Vũ khẽ nức nở: “Rất đau.”
Sau khi nói xong, Hoa Vũ mới nhận ra rằng cự long không thể nghe được. Cậu đưa ngón tay trắng mịn của mình ra, đầu ngón tay tỏa ra tiên khí rực rỡ. Cậu muốn viết chữ “đau” trên người Long Chi Uyên, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết viết thế nào.
Long Chi Uyên có thể đoán được tình trạng của cậu, hắn kiên nhẫn hướng dẫn: “Dùng tay thử xem? Nhưng mà ngươi là đàn ông, tại sao lại có hôn phu, mà không phải hôn thê?”
Hoa Vũ cũng không biết. Hiện tại cậu đang cần một cách để giải tỏa, liền làm theo lời chỉ dẫn của Long Chi Uyên, dùng tay mình chạm vào. Nhưng khi chạm vào, cậu lại không biết phải làm gì tiếp.
Long Chi Uyên không cảm nhận được tiên khí của cậu, liền đoán rằng cậu đang dùng tay, nên hắn tiếp tục chỉ dẫn: “Nắm lấy, rồi từ từ di chuyển lên xuống.”
Hoa Vũ vừa khóc nức nở, vừa nhìn tay mình và thứ không nghe lời kia, làm theo lời chỉ dẫn. Chỉ mới vừa di chuyển một chút, cậu đã cảm thấy như phát hiện ra điều gì mới mẻ.
Một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó diễn tả xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, khiến cậu bất giác run rẩy. Cơ thể dài mảnh của Hoa Vũ co giật dữ dội trên người cự long, và Long Chi Uyên cảm nhận được điều đó.
Chỉ sau một thoáng, thứ gì đó rơi xuống tay cậu, giống như giọt sương trong ngày mù sương, nhưng không trong suốt, mà rất đυ.c.
Cậu thậm chí không biết đó là thứ gì. Mùi hương tỏa ra còn nồng hơn hương hoa, nhưng lại khác hẳn so với hương hoa thông thường.