Rằng Buộc Bởi Bí Mật

Chương 4

Hôm nay, Ethan đi làm như mọi ngày, hy vọng sẽ trôi qua yên ổn mà không phải đυ.ng mặt Rafael. Đến giờ làm, mọi thứ dường như đúng như ý cậu, bởi từ sáng tới trưa, anh ta không hề xuất hiện.

Cậu ngồi vào bàn làm việc, tập trung vào việc xem xét số liệu dự án. Tiếng bàn phím lách cách và những tiếng trò chuyện nhỏ từ các đồng nghiệp tạo nên bầu không khí quen thuộc. Nhưng khi Ethan đang chìm đắm trong công việc, trưởng phòng Riley đột ngột bước vào, phá tan sự bình yên.

“Chú ý một chút, mọi người.”

Giọng nói nghiêm nghị của trưởng phòng vang lên khiến mọi người dừng hoạt động.

“Dự án cần được đẩy nhanh tiến độ. Vậy nên tuần này, chúng ta sẽ phải tăng ca để đảm bảo đúng hạn.”

Một làn sóng cảm thán nhẹ vang lên khắp phòng. Ai nấy đều thể hiện chút uể oải, nhưng không ai có ý kiến phản đối. Ethan chỉ thở dài, thầm nghĩ công việc đã bận rộn, giờ lại càng thêm áp lực.

Buổi tăng ca diễn ra trong không khí căng thẳng, mọi người đều dán mắt vào màn hình máy tính hoặc tài liệu, cố gắng hoàn thành phần việc của mình. Đến khi mọi thứ tạm ổn, trưởng phòng tuyên bố kết thúc ngày làm việc.

“Mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi, mai tiếp tục nhé.”

Riley nói, và ngay lập tức, cả phòng rục rịch thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.

Ethan cũng nhanh chóng tắt máy, thu gọn tài liệu rồi bước xuống khu để xe. Nhưng khi chạm tay vào khóa xe, cậu bỗng giật mình nhận ra mình đã để quên một tập tài liệu quan trọng trên bàn làm việc.

“Thật là...”

Ehan lẩm bẩm, quay người bước nhanh về phía thang máy để trở lại phòng làm việc.

Ethan bước nhanh vào phòng làm việc để lấy lại tập tài liệu đã quên. Khi đến nơi, cậu nhận ra phòng làm việc tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ hành lang hắt vào qua khe cửa. Dù vậy, Ethan không bật đèn, nghĩ rằng chỉ cần nhanh chóng lấy tài liệu rồi đi.

Cậu bước đến bàn làm việc của mình. Trên bàn, ngoài tập tài liệu quen thuộc của dự án, còn có một xấp tài liệu khác được đặt chồng lên nhau. Ethan thoáng cau mày, nhưng rồi lắc đầu, nghĩ rằng chắc mình quên sắp xếp trước khi ra về. Không nghĩ ngợi thêm, cậu cầm cả hai xấp tài liệu và rời khỏi phòng.

Điều mà Ethan không nhận ra là trong góc tối của căn phòng, có một bóng người đang ẩn nấp. Khi cậu bước vào, bóng đen ấy khựng lại, hơi thở kìm nén để không gây ra tiếng động. Khi thấy Ethan nhanh chóng rời đi, người đó khẽ lùi lại, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng cử động của cậu qua ánh sáng lờ mờ.

Ethan bước ra khỏi phòng mà không hề hay biết rằng hành động của mình đã lọt vào tầm mắt của kẻ ẩn nấp trong bóng tối. Bóng đen ấy chỉ bước ra khỏi chỗ trốn khi tiếng bước chân Ethan đã xa dần, nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa khép lại.

Khi về đến nhà, Ethan đặt tập tài liệu lên bàn và bắt đầu mở ra kiểm tra. Chỉ vài trang đầu tiên, cậu đã nhận ra đây không phải là tài liệu dự án mà cậu phụ trách. Nội dung bên trong là những tài liệu mật, chứa thông tin nhạy cảm về các kế hoạch nội bộ của công ty.

Ethan nhanh chóng ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm chú quét qua từng dòng chữ. Là một người thông minh và nhạy bén, cậu lập tức hiểu được tầm quan trọng của những thông tin này. Những cuộc trao đổi nội bộ, kế hoạch tài chính bí mật, và đặc biệt là các động thái tranh giành quyền lực giữa các cấp lãnh đạo đều được ghi lại một cách chi tiết.

Tên của Rafael xuất hiện nhiều lần, kèm theo các ghi chú mập mờ nhưng đầy ẩn ý. Một dòng ghi chú đặc biệt khiến Ethan không thể rời mắt.

"Phải đảm bảo Rafael không nắm quá nhiều quyền lực tại chi nhánh này."

Ethan trầm ngâm, sắp xếp các thông tin trong đầu như một mảnh ghép của trò chơi ghép hình. Những kế hoạch trong tài liệu không chỉ là chiến lược kinh doanh đơn thuần, mà còn liên quan đến các mối quan hệ quyền lực trong công ty. Ai đó rõ ràng đang muốn kiểm soát hoặc hạn chế ảnh hưởng của Rafael, và có vẻ mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.

Cậu khẽ nhíu mày, đặt bút xuống ghi chú lại một số điểm quan trọng. Tài liệu này không chỉ có ý nghĩa với Rafael, mà còn có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng nếu rơi vào tay người khác. Nhưng điều khiến Ethan bận tâm hơn cả là tại sao nó lại xuất hiện trên bàn làm việc của cậu.

Sáng hôm sau, cậu vẫn đi làm bình thường như không có chuyện gì. Ethan bước vào văn phòng với vẻ ngoài điềm tĩnh như mọi ngày và ánh mắt chuyên tâm vào công việc. Không ai trong phòng làm việc nhận ra điều gì khác lạ từ cậu. Mọi người vẫn đang bận rộn với các dự án hoặc trò chuyện về những chủ đề thường nhật.

Cậu ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính và tiếp tục kiểm tra các tài liệu dự án. Nhưng sâu bên trong, Ethan không khỏi cảm thấy phiền lòng. Việc vô tình mang về tập tài liệu mật tối qua khiến cậu bị cuốn vào một mớ rắc rối không cần thiết.

“Đúng là phiền phức.”

Cậu thầm nghĩ, trong lòng cảm thấy khó chịu vì bản thân lại dính líu đến chuyện tranh giành quyền lực trong công ty. Ethan vốn không phải kiểu người thích xen vào những chuyện ngoài lề, nhất là những vấn đề phức tạp và nhạy cảm như thế này. Tuy nhiên, cậu cũng hiểu rõ rằng nếu tài liệu này rơi vào tay người khác, nó có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Ethan còn đang trong suy nghĩ về tài liệu mật kia thì trưởng phòng đi ngang qua bàn làm việc, ông ấy dừng lại, nhìn Ethan và hỏi.

“Ethan, tiến độ của cậu đến đâu rồi? Tôi cần một bản báo cáo ngắn gọn vào chiều nay.”

Ethan gật đầu, giọng nói vẫn giữ vẻ bình thản.

“Vâng, tôi sẽ gửi vào đầu giờ chiều.”

Trưởng phòng hài lòng gật đầu rồi rời đi, không nhận ra bất kỳ điều gì bất thường.

Ethan thở dài, tự nhủ rằng mình cần nhanh chóng tìm cách xử lý tập tài liệu một cách kín đáo và an toàn nhất. Cậu không muốn bị cuốn sâu hơn vào những rắc rối không phải của mình. Dù vậy, trong tâm trí, cậu vẫn không ngừng vạch ra những bước tiếp theo để thoát khỏi tình huống khó chịu này mà không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.

Vào giờ nghỉ trưa, cậu và Emily cùng nhau đi ăn tại nhà ăn công ty. Hai người chọn một góc bàn yên tĩnh, ngồi xuống bắt đầu bữa trưa. Emily, như thường lệ, vẫn ríu rít kể những chuyện thú vị xảy ra buổi sáng, trong khi Ethan chỉ lặng lẽ gật đầu đáp lại, tay chậm rãi gắp thức ăn.

Đột nhiên, không khí xung quanh thay đổi. Tiếng xì xào bàn tán dần lớn hơn. Ethan theo bản năng ngước lên và ánh mắt lập tức bắt gặp một dáng hình quen thuộc. Không ai khác, đó là Rafael.

Anh ta vừa bước vào nhà ăn, dáng người cao lớn và phong thái tự tin khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình. Ethan khẽ nhíu mày, thầm nghĩ.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Emily, trái ngược với phản ứng của Ethan, lập tức sáng bừng lên như bắt gặp ngôi sao thần tượng. Cô khẽ huých tay Ethan, giọng đầy phấn khích.

“Ethan! Nhìn kìa, giám đốc Rafael! Sao anh ấy lại xuống nhà ăn thế này nhỉ? Thường thì mấy người như anh ấy đâu ăn ở đây?”

Ethan nhún vai, giọng thờ ơ pha chút mỉa mai.

“Có lẽ hôm nay phòng riêng hết chỗ.”

Ethan định cúi xuống tiếp tục ăn thì một điều bất ngờ xảy ra. Rafael, thay vì chọn một bàn riêng như mọi người dự đoán, lại đi thẳng về phía bàn của họ. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Emily và sự khó chịu thầm kín của Ethan, Rafael đặt khay thức ăn xuống và ngồi xuống đối diện.

“Trùng hợp thật, gặp cả hai ở đây.”

Rafael lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng không giấu sự bình thản.

Emily mỉm cười rạng rỡ, rõ ràng rất hào hứng.

“Chào giám đốc! Thật hiếm khi thấy anh xuống đây. Anh không ngại ăn chung với bọn em chứ?”

Rafael chỉ khẽ nhếch môi cười nhẹ, không trả lời trực tiếp mà bắt đầu dùng bữa.

Bữa ăn tiếp tục trong không khí có phần kỳ lạ. Emily vẫn giữ tinh thần vui vẻ, không ngừng kể chuyện và thỉnh thoảng hỏi Rafael vài câu về công việc. Rafael trả lời ngắn gọn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang Ethan như muốn quan sát phản ứng của cậu.

Ethan, dù muốn lờ đi, vẫn cảm nhận rõ sự hiện diện của Rafael. Dường như mỗi câu nói hay cử chỉ của anh ta đều khiến cậu cảm thấy không khí xung quanh thêm phần áp lực.