Rằng Buộc Bởi Bí Mật

Chương 2

Sáng hôm sau, như thường lệ, cậu đến công ty với tâm trạng lơ đãng sau một buổi sáng tất bật. Khi cửa thang máy mở ra, cậu bất ngờ nhìn thấy người đàn ông lạ mặt mà mình đã gặp hôm qua. Anh ta đứng tựa người vào vách thang máy, đôi mắt sắc lạnh lướt qua cậu một cách hờ hững. Cậu không thể tránh khỏi cảm giác bực bội lạ lùng, nhưng không muốn để anh ta biết mình có phản ứng gì, Ethan bước vào thang máy, cố gắng làm lơ sự hiện diện của anh ta. Nhưng dường như không khí trong thang máy bỗng trở nên ngột ngạt. Hai người im lặng, nhưng ánh mắt lại lén lút quan sát đối phương qua tấm gương phản chiếu trên cửa.

Khi thang máy vừa đóng của lại, cậu lỡ tay chạm vào bảng điều khiển, vô tình ấn nhầm nút dừng ở tầng không cần thiết. Một tiếng “ding” vang lên, thang máy khựng lại. Người đàn ông nhíu mày quay sang, giọng điệu có chút giễu cợt.

“Cậu có vấn đề gì với thang máy à? Đến cả nút bấm cũng không biết dùng sao?”

Cậu sững người trong giây lát, rồi lập tức phản ứng.

“Đó là do anh đứng sát bảng điều khiển quá, tôi chỉ muốn bấm tầng của mình thôi!”

“Ồ, thế lỗi của tôi à?”

Anh ta cười nhạt, nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cậu không chịu thua, sự khó chịu vì thái độ lần trước của anh ta tại quán cafe vẫn còn, giọng bực bội nói.

“Nếu anh không đứng chắn đường, tôi đã không ấn nhầm!”

Không khí trong thang máy càng trở nên căng thẳng khi hai người trao đổi những câu nói sắc bén. Khi cửa thang máy mở ra ở tầng của mình, cậu bước nhanh ra ngoài, cố tình không thèm liếc nhìn người đàn ông phía sau.

Cậu đi thẳng đến phòng làm việc, đặt cặp xuống bàn và thở hắt ra, tự nhủ rằng đây chỉ là một sự cố vặt vãnh. Nhưng trong đầu, hình ảnh người đàn ông lạ mặt ấy cứ lởn vởn. Đôi mắt sắc bén và nụ cười mỉa mai của anh ta khiến cậu cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không khỏi tò mò. Anh ta là ai, và tại sao lại xuất hiện ở đây?

Ngay khi vừa bước vào phòng, Emily đã ríu rít chạy lại kể cho cậu nghe một câu chuyện. Cô vui vẻ khoe rằng hôm qua mình đã được tặng một món quà bất ngờ từ một khách hàng thân thiết.

“Anh ấy biết mình thích những món đồ handmade, nên đã tặng một chiếc vòng tay rất xinh xắn!”

Emily cười tươi, ánh mắt sáng lên vì hạnh phúc.

Ethan mỉm cười, tuy không quá phấn khích, nhưng cũng vui vẻ vì nhìn thấy Emily vui vẻ. Hai người trò chuyện một lúc về các món quà và những điều thú vị trong công việc. Câu chuyện ngắn ngủi khiến tâm trạng khó chịu của cậu giảm đi không ít.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, cả hai cũng nhanh chóng quay lại công việc của mình. Cậu mở máy tính và tiếp tục xem xét các tài liệu dự án, trong khi Emily cũng tiếp tục công việc của mình. Không khí trong phòng lại trở lại sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng lách cách từ các bàn phím và những cuộc trò chuyện ngắn ngủi thỉnh thoảng vang lên.

Ethan đang tập trung rà soát bảng dữ liệu, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím. Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, nhưng cậu không bận tâm cho đến khi chúng tiến gần hơn. Ngẩng đầu lên, cậu thấy trưởng phòng đang dẫn một đoàn người bước vào.

Ánh mắt cậu nhanh chóng quét qua đoàn người, và rồi dừng lại khi nhận ra một gương mặt quen thuộc. Đôi mắt Ethan hơi nheo lại, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Người đàn ông trong thang máy. Bộ vest đắt tiền, vóc dáng cao lớn và mái tóc vàng rực của anh ta dễ dàng khiến anh nổi bật giữa đám đông. Cậu không bất ngờ về vẻ ngoài ấy mà chỉ thấy khó hiểu.

Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Ethan cũng hướng đôi mắt về phía về phía người đàn ông đó, ánh mắt anh ta nhìn không giấu sự quan sát và chút tinh quái. Anh ta không hề lảng tránh mà giữ nguyên ánh mắt sắc lạnh kèm chút thách thức, như thể muốn nhắn nhủ rằng.

“Tôi không ngại đâu, cứ nhìn đi.”

Trưởng phòng tiến lên, phá tan bầu không khí lặng lẽ.

“Mọi người chú ý một chút. Đây là giám đốc Rafael, người sẽ trực tiếp giám sát dự án lần này. Anh ấy vừa được điều chuyển từ trụ sở chính.”

Thông tin này khiến Ethan thoáng dừng lại trong suy nghĩ, nhưng biểu cảm của cậu không hề thay đổi. Chỉ trong tích tắc, cậu đã nắm rõ tình hình. Vậy đây là người sẽ giám sát dự án? Một khởi đầu không mấy dễ chịu.

Rafael bước lên, giọng nói trầm ấm và đầy tự tin vang lên trong phòng.

“Chào mọi người. Tôi rất mong được hợp tác cùng các bạn. Hãy thoải mái trao đổi nếu có bất kỳ ý kiến hay khó khăn nào. Tôi ở đây để đảm bảo chúng ta sẽ đạt được những kết quả tốt nhất.”

Ethan lặng lẽ quan sát. Anh ta có phong thái của một người lãnh đạo, đó là điều không thể phủ nhận. Nhưng trong ánh mắt Rafael thoáng qua một tia dò xét khi lướt nhìn cậu. Ethan nhận ra điều đó, nhưng thay vì cảm thấy bị áp lực, cậu chỉ lặng lẽ lơ đi như không thấy.

Sau khi Rafael kết thúc lời giới thiệu, không khí trong phòng trở lại bình thường, nhưng sự hiện diện của anh vẫn như một luồng áp lực khó lờ đi. Rafael đưa mắt nhìn qua toàn bộ nhóm một lần nữa, rồi bất ngờ lên tiếng.

“Nhân tiện, tôi muốn xem qua tiến độ công việc hiện tại. Ai đang phụ trách dự án, mang tài liệu lên phòng tôi vào buổi chiều.”

Câu nói của Rafael vang lên rõ ràng, không phải một lời đề nghị mà là một mệnh lệnh. Mọi ánh mắt trong phòng lập tức hướng về Ethan.

Ethan thoáng sững lại. Cậu không thể tin nổi thầm nghĩ.

“Mình. Phải mang tài liệu lên phòng anh ta?”

Cảm giác như trò đùa của số phận. Vừa mới sáng nay, cậu còn đối mặt với người đàn ông này trong thang máy, giờ đây lại phải trực tiếp gặp anh ta trong vai trò… giám đốc?

Nhưng Ethan nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cậu không cho phép bản thân để lộ bất kỳ sự lúng túng nào. Với cậu, công việc là công việc. Bất kể Rafael là ai, hay hoàn cảnh thế nào, cậu vẫn sẽ thực hiện trách nhiệm của mình một cách chuyên nghiệp.

“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị và mang lên sau buổi họp.”

Ethan trả lời ngắn gọn, giọng nói bình thản nhưng chắc nịch.

Rafael quay sang cậu, ánh mắt như muốn kiểm tra điều gì đó trong phản ứng của Ethan, nhưng khi không nhận thấy bất kỳ sự bối rối hay ngần ngại nào, anh chỉ khẽ gật đầu.

“Tốt. Tôi sẽ đợi.”

Ngay sau khi trưởng phòng cùng Rafael rời đi, không khí trong phòng trở nên xôn xao bàn tán về về vị giám đốc mới nhưng dần sau đó cũng lặng xuống, mọi người tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, Emily không thể giữ được sự im lặng lâu. Cô quay sang Ethan, ánh mắt sáng lên và giọng nói đầy hào hứng.

"Giám đốc ấy thật đẹp trai, đúng không? Mới gặp một lần mà đã thấy thu hút rồi!"

Emily thốt lên, mắt cô như lấp lánh vì sự ngưỡng mộ.

Ethan chỉ nhướng mày, nhìn cô một lúc, nhưng không đáp lại ngay lập tức. Cậu chỉ mỉm cười nhẹ rồi quay lại màn hình máy tính, không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện mơ mộng của Emily. Nhưng rõ ràng, cô nàng không hề để ý đến thái độ của cậu.

"Anh ấy cao ráo, phong thái lại tự tin nữa, thật là hoàn hảo! Nhìn như người nổi tiếng vậy."

Emily tiếp tục thả mình vào những suy nghĩ mộng mơ, mắt cô ngước lên trần nhà như thể đang tưởng tượng về một thế giới khác. Ethan vẫn tập trung vào công việc của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng Emily thở dài một cách ngưỡng mộ.

Ethan, mặc dù không tham gia vào cuộc trò chuyện này, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Cuối cùng, Emily vẫn không ngừng mơ mộng, còn Ethan thì lặng lẽ tiếp tục công việc của mình chuẩn bị cho tài liệu. Thời gian phải nộp tài liệu đã đến. Sau khi cẩn thận thu lấy những tài liệu cần thiết, Ethan đi lên tầng nơi đặt văn phòng của Rafael. Cậu dừng lại trước cửa, hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh rồi bước đến bàn của thư ký, cậu lịch sự nói.

"Chào cô, tôi đến để đưa tài liệu cho giám đốc Rafael."

Thư ký ngước lên nhìn, khẽ gật đầu.

“Xin chờ một chút.”

Cô cầm điện thoại nội bộ và thông báo với Rafael. Sau khi nhận được sự đồng ý, cô mỉm cười và nói.

“Giám đốc đang đợi anh. Mời vào.”

Ethan gật đầu, bước qua cánh cửa vào phòng làm việc. Văn phòng của Rafael lớn và được bài trí đơn giản nhưng tinh tế, phản ánh phần nào phong cách của chủ nhân. Rafael đang ngồi trên ghế, ánh mắt sắc lạnh ngay lập tức hướng về phía Ethan.

“Chào giám đốc. Đây là tài liệu về dự án như anh yêu cầu.”

Ethan nói, giọng bình thản khi đặt tập tài liệu lên bàn.

Rafael cầm lấy tập tài liệu, mở ra và lật qua từng trang với ánh mắt tập trung. Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua, nhưng không khí trong phòng lại có cảm giác nặng nề. Đột nhiên, Rafael cất giọng, dùng ánh mắt

“Số liệu này có vẻ ổn. Nhưng mà...”

Anh dừng lại, liếc mắt lên nhìn cậu nhưng giọng nói đã hạ thấp, pha chút giễu cợt.

“Tôi hy vọng chúng chính xác. Vì nếu không, tôi phải tự hỏi... cậu có nhầm lẫn chúng như cách bấm nhầm nút thang máy sáng nay không?”

Câu nói khiến Ethan thoáng khựng lại, nhưng cậu nhanh chóng kìm nén cảm xúc. Đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Rafael.

“Số liệu này được kiểm tra kỹ lưỡng. Nếu anh muốn, tôi có thể kiểm tra lại. Nhưng tôi chắc chắn về sự chính xác của chúng.”

Sau khi nhận được câu trả lời, anh cũng không làm khó dễ cậu nữa mà chỉ gật đầu một cái rồi nói.

“Được rồi cậu có thể quay lại làm việc rồi.”