Edit: mnguyet
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
“A —— sít!”
Hạng Khởi Chu bị cơn đau làm tỉnh giấc.
Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Lạc Nhung đang dùng sức cắn anh, khiến anh đau đớn tỉnh lại.
“Lạc Nhung! Cậu làm gì vậy?” Hạng Khởi Chu mặt mày nhăn nhó vì đau: “Đây không phải sâu! Cậu muốn tôi phải nói bao nhiêu lần mới tin?”
Lạc Nhung bị Hạng Khởi Chu quát, cả người run lên. Cậu cũng chỉ sau khi cắn mới nhận ra, vì làm sai nên cậu cảm thấy rất hối lỗi, không dám phản kháng lại Hạng Khởi Chu.
“Bây giờ tôi tin rồi.” Lạc Nhung nhỏ giọng nói.
Hạng Khởi Chu vẫn còn giận, may mà Lạc Nhung cắn không mạnh, nếu không anh đã không còn dùng được cái đó nữa.
“Ra ngoài.” Anh nhịn một hồi, lúc này không muốn nhìn thấy cái mặt của đồ gây rối nữa, dù nó có dễ thương và hợp gu anh.
Lạc Nhung hóa thành chim, bay ra ngoài. Nhưng cái bóng nhỏ màu đen hồng đó, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô đơn lắm.
Khi Hạng Khởi Chu bình tĩnh lại, bữa sáng được mang đến, anh gọi Lạc Nhung.
Lạc Nhung bay đến bàn ăn, không nói gì, cũng không dám nhìn Hạng Khởi Chu. Cảm xúc của động vật vẫn rất trực giác, cậu biết Hạng Khởi Chu đang giận.
“Biến thành người.”
Lạc Nhung nghe lời, biến thành người, ngồi vào ghế đối diện với Hạng Khởi Chu.
“Ăn đồ của loài người đi.” Hạng Khởi Chu đẩy một bát sữa đậu nành và một đĩa quẩy đến trước mặt Lạc Nhung.
Lạc Nhung nhíu mày một cái, nhưng để không làm Hạng Khởi Chu thêm tức giận, cậu thử uống một ngụm, phát hiện ra không tệ lắm, liền dần dần chấp nhận.
“Sau này khi cậu ở trạng thái con người, cậu phải ăn thức ăn của con người, mặc quần áo của con người, và tuân thủ những phép tắc cơ bản của con người.” Hạng Khởi Chu cảm thấy mình cần phải dạy Lạc Nhung làm người, đưa ra một số quy tắc.
“Không.”
“Cậu không thể phản bác.” Hạng Khởi Chu tỏ thái độ cứng rắn: “Không được xông vào khi người khác tắm, không được phá hoại đồ đạc trong nhà, không được tùy tiện leo lên giường của người khác, không được ăn sâu của người khác!”
“Tôi biết rồi…” Lạc Nhung cúi đầu, thái độ trở nên ngoan ngoãn.
“Còn nữa.” Hạng Khởi Chu bình tĩnh hỏi: “Cậu tìm tôi, không phải chỉ đơn giản là muốn trả thù tôi, đúng không? Còn có mục đích gì khác nữa không?”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Lạc Nhung lập tức sáng lên.
“Có thể nào… giúp tôi tìm lại vợ tôi không?” Lạc Nhung nói với giọng khẩn cầu, ánh mắt ngập tràn sự van xin khi nhìn Hạng Khởi Chu.