Tống Thanh Hạm há có thể không tức giận, nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Đối phương là đích trưởng nữ của nhà huân quý, còn phụ thân nàng chỉ là một quan lục phẩm, huống hồ cô mẫu lại là kế thê, từ xưa đến nay mẹ kế khó làm, lại phải cố kỵ thanh danh, cho nên nàng không thể chọc vào. Dù có bị đối phương nhục nhã, cũng chỉ có thể nén giận mà nuốt xuống.
Bước chân Tống Thanh Hạm bỗng nhiên khựng lại, xoay người trở về.
Hàm Tiếu và Phù Dung nhìn nhau, cũng chẳng kịp kinh ngạc liền vội vàng đuổi theo.
Tống Thanh Hạm quay trở lại, vừa lúc Thái thị mới tiễn đại phu nhân đi, đang nổi giận đùng đùng trong phòng.
“Mẫu thân.” Tống Thanh Hạm vừa bước vào cửa, liền cho người hầu hạ lui xuống, rồi đỡ mẫu thân ngồi xuống: "Ta có một cách này, người đừng nóng giận.”
Thái thị bị đại phu nhân chọc tức đến ruột gan phèo phổi không chỗ nào dễ chịu, nghe thấy lời này của nữ nhi thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, liền hỏi: “Con có chủ ý gì?”
“Ta nghe Triệu ma ma nói đại bá mẫu muốn người dẫn theo Diệp Hi đến bá phủ?”
“Còn chẳng phải vậy sao, bà ta cũng không nhìn lại xem Diệp Hi vừa không xinh đẹp bằng muội muội con, lại chẳng có tài mạo song toàn như con, dù có cố gắng đi theo cũng chỉ thêm mất mặt.” Thái thị trong lòng bất mãn, lời nói ra cũng có phần cay nghiệt.
Tống Thanh Hạm không sửa lời mẫu thân, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, theo ta thì chi bằng mang cả Tam muội muội và Diệp Hi đi cùng, người cũng biết đại cô nương bên bá phủ sang năm sẽ xuất giá, nếu bên cạnh có người bầu bạn chuyện trò, quan hệ hai nhà cũng có thể thêm phần thân thiết.”
Thái thị nghe nữ nhi nói thì cau mày: “Chuyện này không được, nha đầu Sở Ngọc Oánh kia là đại tiểu thư của bá phủ, bị nuông chiều đến vô pháp vô thiên, tính tình chẳng tốt đẹp gì, muội muội con và Diệp Hi lại chẳng phải người giỏi nhẫn nhịn. Hai bên gần nhau, chẳng phải là muốn gây chuyện sao?”
“Mẫu thân, chẳng qua chỉ là vài lời tranh cãi ngoài miệng, lẽ nào đường đường là đại cô nương của bá phủ lại thực sự muốn truy cứu đến cùng? Cho dù có hơi thiệt thòi một chút, cũng có thể khiến Tam muội muội và Diệp Hi kiềm chế tính tình, để đại bá mẫu thấy được tấm lòng khổ tâm của người.”
Thái thị cũng không dễ dàng bị nữ nhi thuyết phục. Điều bà coi trọng nhất vẫn là tiền đồ của trượng phu. Nếu thực sự đắc tội với đại cô nương của bá phủ, chọc cho Định Nam Bá không vui, đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện sẽ đổ lên đầu trượng phu bà sao?
“Để ta suy nghĩ đã.”
Tống Thanh Hạm không ngờ mẫu thân lại từ chối, siết chặt chiếc khăn tay, sau đó mới như không có chuyện gì mà cười nói: “Ta cũng chỉ là tiện miệng nói vậy thôi, nếu không thích hợp thì mẫu thân cũng đừng để bụng. Dù thế nào thì ta cũng chỉ nghe theo người.”
Thái thị nghe lời nữ nhi nói thì bật cười: “Vẫn là nữ nhi ta hiểu lòng ta nhất. Không phải là mẫu thân không đồng ý, mà là sợ liên lụy đến con đường làm quan của phụ thân con. Dưới chân thiên tử, khắp nơi là nhà huân quý, đâu đâu cũng là hoàng thân quốc thích, phụ thân con chỉ là một quan lục phẩm, chẳng khác nào bùn dưới chân người ta, làm việc đương nhiên phải cẩn trọng hết mực.”
Tống Thanh Hạm vừa nghe những lời này, liền biết việc này không dễ thúc đẩy, hơn nữa vinh quang của nàng đều dựa vào phụ thân, cho nên không thể làm tổn hại đến thanh danh quan trường của phụ thân.
Đã nói như vậy, vậy chỉ có thể tìm đường khác mà thôi.
Tống Thanh Hạm trong lòng đã có chủ ý, chỉ là lúc này chưa nói ra, nàng tính toán trước hết thúc đẩy sự việc rồi nói sau.
Về phía Tống Vân Chiêu, nàng bị Tống Cẩm Huyên lẽo đẽo theo về đến sân của mình, vô cùng khó chịu nói: “Tỷ đi theo ta làm gì?”
Tống Cẩm Huyên hừ một tiếng: “Muội tưởng ta muốn đi theo muội chắc? Ta có chuyện muốn thỉnh giáo muội.”
Chà, đến cả hai chữ “thỉnh giáo” cũng nói ra, có thể thấy chắc chắn không phải chuyện gì đứng đắn.