Thái thị tức đến mức hai mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi. Sao Tưởng thị có thể nói ra những lời trơ trẽn như vậy?
Rõ ràng là muốn đoạt lợi từ tay bà, lại còn muốn ra vẻ mình vất vả ngược xuôi, công lao tiếng tốt đều một mình chiếm hết!
Ngay sau đó, Tưởng thị trực tiếp đứng dậy, chẳng để Thái thị kịp phản bác cứ thế bước ra ngoài.
Tưởng thị vừa khuất bóng, vẻ mặt Thái thị liền không giấu nổi, lại nhìn khuôn mặt mẹ kế của Tống Vân Chiêu và Tống Cẩm Huyên đầy bụng tâm cơ thì càng thêm giận dữ, đang định nổi đóa, liền cảm giác được đại nữ nhi nhẹ nhàng kéo tay áo mình.
Thái thị hít sâu một hơi, nhìn hai người nói: “Ta không sao, các con cũng trở về đi.”
Tống Vân Chiêu nhấc chân liền, tuồng vui đã hết, ai còn kiên nhẫn ở lại nhìn sắc mặt Thái thị.
Tống Cẩm Huyên muốn nán lại, nhưng nhìn bước chân dứt khoát của Tống Vân Chiêu, đành cắn răng đuổi theo, trong lòng giận đến hận không thể lấy hình nhân ra mà đâm chọc.
Tống Thanh Hạm đuổi hết mọi người trong phòng ra ngoài, lúc này mới khẽ giọng nói: “Mẫu thân, đại bá mẫu vốn là người như vậy, người cũng đừng nổi giận.”
Thái thị nghe lời đại nữ nhi, tức giận nói: “Con nghe bà ta nói kìa, cứ như ban ơn cho chúng ta vậy, thật là tức chết người. Nhưng mà, sao bà ta lại biết được tin tức này?”
Tống Thanh Hạm liền đáp: “Phụ thân của đại bá mẫu làm việc ở Lễ Bộ, tin tức về những chuyện này tất nhiên là nhanh nhạy.”
Thái thị nghĩ cũng phải, liền cười lạnh một tiếng: “Cùng nhau lên kinh thì cùng nhau lên kinh, Định Nam Bá phu nhân là thân cô mẫu (dì ruột) của con, đại bá mẫu con cứ khăng khăng đòi đi theo cùng, lẽ nào còn dám mặt dày mày dạn đi theo chúng ta đến thăm cô mẫu con sao?”
“Mẫu thân nói phải, vậy nên người đừng sinh khí nữa.” Tống Thanh Hạm nhẹ nhàng an ủi: “Vả lại, bên cạnh cô mẫu không có thân nữ nhi, đợi đến kinh thành, người cứ đưa con đến phủ cô mẫu ở, như vậy, đại bá mẫu sẽ chẳng còn cơ hội nào.”
“Lời con nói rất phải.” Thái thị mừng rỡ, bà bị cơn giận làm cho hồ đồ, cách đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra: “Cứ làm như vậy, đến lúc đó ta xem mặt mũi đại bá mẫu con sẽ ra sao.”
Tống Thanh Hạm mỉm cười, khẽ cụp mắt xuống, chỉ cần mẫu thân đồng ý cho nàng đến phủ Định Nam Bá ở, không chỉ tỷ muội bên đại bá mẫu không có cơ hội, tỷ muội trong nhà cũng chẳng còn cơ hội nào.
Khuôn mặt kia của Tống Vân Chiêu, thật sự là quá xuất chúng.