Đào Liễu Liễu cảm thấy choáng váng, thân thể mềm như bông, ngay cả mí mắt cũng khó mở ra, chỉ có thính giác là nguyên vẹn.
Cô có thể nghe thấy có người đang vác mình lên. Cảm giác như có một tấm màn lớn bao phủ lấy mình, tiếp theo là tiếng bánh lăn “Lộc cộc lộc cộc”.
Cô suy nghĩ: Quả nhiên vẫn sơ suất quá.
Nếu là ngày thường, cô sẽ không đến mức dễ dàng bị bắt cóc như vậy. Có lẽ là do sốt nhẹ, nên phản ứng của cô trở nên chậm chạp.
Ly nước chanh kia, một ngụm cũng không nên uống.
Chờ khi cô cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, cả người vẫn bị tấm màn bao phủ.
Tầm nhìn tối đen, nhưng ánh sáng mơ hồ có thể lọt qua một chút.
Động tác rất nhỏ của cô khiến người bên cạnh chú ý.
“Đào lão sư, cô tỉnh rồi?” Vẫn là giọng nói ôn hòa vô hại như cũ.
Nhưng chứa đầy sự uể oải, mỏi mệt, khiến người ta hít thở không thông.
Đào Liễu Liễu cứng đờ, không dám động đậy.
“Đào lão sư, cô đừng khẩn trương, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn hỏi cô một vấn đề.”
Nếu không có sự đồng ý của người khác mà tự ý dẫn người khác đến một nơi xa lạ, còn nói là không có ác ý sao? Nhưng Đào Liễu Liễu không dám phản bác, lo lắng sẽ chọc giận anh ta.
Cô không hé răng, tiếp tục chờ anh ta nói chuyện.
Đồng thời cũng suy nghĩ, có biện pháp nào chạy thoát không.
Tay chân cô không bị trói, nhưng hiện tại có tấm màn bao phủ cô, cô không thể quan sát xung quanh.
Cô cũng không dám xốc bức màn lên, ít nhất có tầng cách trở này, đối phương không thể trực tiếp đυ.ng vào cô.
“Đào lão sư, cô thật sự kết hôn rồi?” Giọng nói của Trần Nguyên rốt cuộc cũng chưa một ít cảm xúc khác, trở nên gian nan, âm cuối thống khổ mà run rẩy.
“Là giả, đúng không?”
Anh ta khắc chế cảm xúc đến lúc này rốt cuộc cũng có dấu hiệu sụp đổ.
Đào Liễu Liễu dường như có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhanh bên ngoài chứa một nửa khủng hoảng, một nửa chờ mong.
Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết người hỏi vấn đề này có tâm tư gì.
Cô kết hôn rồi sao?
Đúng vậy. Bất luận là hợp đồng hay tình yêu thật sự, trên thực tế cô đã kết hôn rồi.
Cô không muốn nói dối, vì thế cam chịu.
Cảm xúc của con người là phức tạp nhất, không có bóng tối tuyệt đối, cũng không có ánh sáng tuyệt đối, tất cả mọi người ít nhiều đều đang bước đi trong một vùng xám.
Những người viết truyện nhi đồng, càng hiểu rõ hơn điều này.
Sự ngây thơ của người viết truyện nhi đồng, không phải bởi vì không hiểu sự phức tạp của cuộc sống, mà là sau khi nhìn thấy sự phức tạp, vẫn lựa chọn sự ngây thơ.
Cho nên, từ hai vấn đề này, Đào Liễu Liễu lập tức hiểu vì sao Trần Nguyên muốn bắt cóc cô.
Nhưng hiểu không phải lý do để dung túng.
Cô cuối cùng cũng mở miệng, cách tấm màn: “Anh thích đọc truyện của tôi?”
Không cho anh ta cơ hội trả lời, cô lại hỏi: “Thích đọc quyển nào nhất?”
Nghe cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Trần Nguyên vẫn quý trọng cơ hội nói chuyện với nhau này. Anh ta cố gắng bình phục cảm xúc, để bản thân giờ khắc này ngoan ngoãn giống như một học sinh, có hỏi có đáp.
Giọng nói của anh ta không xa không gần, có lẽ cách Đào Liễu Liễu nửa mét. Như sợ cô chạy mất, lại không dám trực tiếp chạm vào cô.
Đào Liễu Liễu đã hình dung sơ qua tính cách của Trần Nguyên .
Ở trước mặt cô, anh ta có một chút tự ti.
Chính sự tự ti này, như lửa mầm, khiến anh ta làm ra những điều vô lý và cực đoan.
May mắn thay, anh ta không thật sự muốn thương tổn cô. Ít nhất hiện tại có thể gần gũi nói chuyện, đã lấp đầy một phần khoảng trống trong anh ta.
Đào Liễu Liễu không biết Mục Bạc Chu có đang tìm cô hay không, nhưng cô muốn dựa vào chính mình khuyên bảo Trần Nguyên thả mình đi.
Nhưng ngay khi cô vừa thử, Trần Nguyên đã bắt đầu khẩn trương, cách cô càng gần hơn.
“Đào lão sư, sau khi rời đi hôm nay, công việc này của tôi cũng sẽ mất, cũng sẽ không có ai quan tam đến tôi nữa.” Trần Nguyên cắn răng nói, “Bây giờ là thời khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi, cô giúp tôi kéo dài khoảnh khắc vui vẻ cuối cùng này một chút được không?”
“Tôi biết cô là tốt nhất, Liễu Liễu.”
Anh ta thay đổi cách xưng hô, Đào Liễu Liễu nắm chặt tấm màn căng thẳng, sợ anh ta sẽ có động tác gì đó.
Trong truyện cổ tích, Đào Liễu Liễu vẫn luôn muốn truyền đạt tình yêu cùng dũng khí. Truyện nhi đồng của cô không chỉ được các bạn nhỏ hoan nghênh, còn chữa lành rất rất nhiều người trưởng thành.
Lúc này cô không khỏi hoài nghi, có phải mình đã làm sai rồi không, mới khiến Trần Nguyên lầm tưởng rằng hϊếp bức một người có thể đạt được vui vẻ?
Nếu anh ta là độc giả của cô, vậy những sai lầm anh mắc phải, giống như vết sẹo trong trái tim cô.
Trong lúc nỗi lòng phức tạp, cô chỉ nghe thấy “Phanh” một tiếng vang lớn ——
Có người phá cửa đi vào.
Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, Đào Liễu Liễu còn không dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô biết, rốt cuộc cũng có người tìm được cô.
Cô không vội kéo tấm màn xuống, bởi vì không xác định trong sự náo loạn đột ngột này, Trần Nguyên có bị khống chế hay không.
Hai tay vẫn như cũ gắt gao nắm chặt tấm màn, run nhè nhẹ.
Chỉ nghe bên ngoài Trần Nguyên “A ——” một tiếng hô to, trong chớp mắt trở nên hỗn loạn.
Ngoài ra còn có tiếng một đống đổ nát rơi xuống đất.
Nhịp tim của cô ngừng đập.
Có tiếng bước chân tới gần, dừng lại. Lớp vải dưới chân cô rung lên, cô càng dùng sức ép xuống, không cho bất kỳ ai nhấc lên.
Bàn tay bên ngoài dừng lại, không tiếp tục nữa.
Lúc này, giọng nói hoảng loạn của Trần Nguyên vang lên, tự bào chữa: “Các người lầm rồi, tôi là độc giả trung thành của Đào lão sư…”
“Anh cũng xứng là độc giả trung thành.” Một giọng nam thuần hậu gần đó ngắt lời anh ta.
Đào Liễu Liễu ngẩn người, giọng nói này…… Là Mục Bạc Chu.
Người ngoài bức màn, là anh.
Cô cho rằng người đầu tiên tìm được cô, có lẽ là những trợ lý hoặc là nhân viên khách sạn. Không nghĩ tới, sẽ là Mục Bạc Chu.
Chưa hoàn hồn, lại nghe được bên ngoài nổi lên rối loạn.
“Là anh? Chính là anh!” Giọng nói của Trần Nguyên méo mó, “Anh dựa vào cái gì mà tiếp cận cô ấy, chỉ vì anh là kẻ có tiền sao!”
“Anh đừng tới gần cô ấy!”
Anh ta hét lớn trong khi vùng vẫy.
Bất đắc dĩ cánh tay của anh ta đã bị ai đó kẹp chặt, hiện giờ cũng chỉ có thể chống cự như một con thú bị mắc bẫy.
Mục Bạc Chu thậm chí còn không thèm liếc nhìn Trần Nguyên đang gào thét.
Trước mắt anh, người bị tấm màn che kín còn đang run rẩy, điều này làm anh phẫn nộ tới cực điểm, lại không muốn dọa Đào Liễu Liễu sợ hãi.
Anh đành phải xoay chuyển ánh mắt, nhìn kẻ tấn công đang mất ổn định về mặt cảm xúc.
Giám đốc khách sạn ra lệnh cho người kéo Trần Nguyên ra khỏi kho hàng nhỏ hẹp này, Mục Bạc Chu giơ tay ngăn cản.
Môi Trần Nguyên run rẩy, cậy mạnh trừng mắt với anh: “Anh dựa vào cái gì mà nói tôi không xứng là độc giả trung thành? Anh căn bản không hiểu tôi…”
“Loại người lợi dụng thân phận độc giả để thực hiện ý đồ đen tối của mình như anh, tôi đương nhiên không hiểu anh.” Giọng nói của Mục Bạc Chu lạnh nhạt lại quyết tuyệt.
Trần Nguyên còn muốn phản bác, chỉ càng thêm ấp úng: “Sách của cô ấy tôi đều mua, đều trân quý……”
“Vậy thì thế nào?” Mục Bạc Chu lại lần nữa ngăn cản, lạnh lùng nói, “Cô ấy muốn dẫn đường cho người đọc đi về phía ánh sáng, nhưng anh cứ khăng khăng đi về phía bóng tối, anh có thể nói anh không nhìn thấy ánh sáng sao? Là anh làm như không thấy, bởi vì anh vốn dĩ chính là tên rác rưởi.”
Trước mắt Đào Liễu Liễu tối đen, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng.
Cô ngẩn người một lúc, thân thể khẽ run hòa hoãn lại.
Lời nói của Mục Bạc Chu, tuy rằng là nói với Trần Nguyên, nhưng đã giảu cứu sự tự trách trong lòng cô.
Đây là lỗi của Trần Nguyên, cô ấy hoàn toàn không có trách nhiệm gì cả.