Tại Sao Em Không Động Tâm

Chương 10.2: Mất tích

Đào Liễu Liễu một mình mang quần áo trở về sảnh khách sạn, dò hỏi người phục vụ sau đó vào toilet gần nhất. Sau khi thay quần áo đi ra, một người phục vụ khách sạn ngoài cửa cúi chào cô.

“Đào lão sư, Mục tổng cũng đi thay quần áo, có lẽ cần một chút thời gian.” Người phục vụ mỉm cười nói, “Bên ngoài nắng tô, tôi mang ngài đến phòng nghỉ ngồi trước.”

Đào Liễu Liễu dừng lại, không lập tức trả lời, theo bản năng tìm kiếm Andy hoặc trợ lý nữ khác.

“Đào lão sư, nếu có thời gian, ngài có thể ký tên cho tôi được không?” Người phục vụ duỗi tay dẫn đường, vừa hỏi, còn mang theo chút ngượng ngùng.

Đào Liễu Liễu vẫn cảnh giác với người xa lạ, nhưng nghe thấy người khác kêu cô là “Đào lão sư”, lại thấy anh ta mặc đồng phục của người phục khách sạn vụ, liền nhắc nhở bản thân: Đây có thể là một độc giả, cô không muốn làm độc giả thất vọng, liền gật gật đầu.

Người phục vụ vừa dẫn đường, vừa nói: “Mỗi hoạt động và buổi ký tặng của ngài, chỉ cần có thể tìm được video, tôi đều xem rất nhiều lần. Đây là lần đầu tiên được gặp người thật, tôi thật sự quá kích động, sẽ không dọa đến ngài chứ?”

Đào Liễu Liễu khách khí nói “Không”, lại nói: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Khách sạn này rất lớn, cô đi theo người phục vụ đi vòng vòng, khi cô ẩn ẩn cảm thấy kỳ quái, cuối cùng cô bước vào một căn phòng nhỏ giống như phòng họp.

“Chính là nơi này, Đào lão sư, ngài ngồi đây một lát trước.”

Đào Liễu Liễu vốn đã sốt nhẹ, chợt tiến vào nơi mát lạnh, bị điều hòa thoải mái thổi, liền có hơi mơ màng sắp ngủ.

Người phục vụ bưng tới một ly nước chanh.

“Cảm ơn anh.” Đào Liễu Liễu vừa lúc cực kỳ khát, nhấp một ngụm nước, “Bọn Andy đâu?”

“Tôi đi gọi họ tới đây.” Người phục vụ khách khí nói, rồi đi về phía cửa, đóng cửa lại.

Chỉ có một mình ở trong phòng, Đào Liễu Liễu càng thả lỏng hơn vài phần, ghé vào trên bàn nghỉ ngơi.

Bên ngoài, Mục Bạc Chu ở sảnh khách sạn, nhìn thấy Andy vừa từ toilet tìm người trở về, thần sắc khẩn trương: “Phu nhân đâu?”

“Tôi đã kiểm tra từng gian, cô ấy không ở bên trong.” Sắc mặt Andy trắng bệch, “Hơn nữa khi phu nhân thay quần áo không mang theo điện thoại, tạm thời không liên lạc được. Tôi đã yêu cầu giám đốc khách sạn kiểm tra camera.”

Không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo.

Việc kiểm tra camera cần thời gian. Mặc dù không nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng vạn nhất thật sự có chuyện gì, một phút một giây đều trở nên nguy hiểm.

Mục Bạc Chu đứng dậy, lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi.

“Hai người ở lại đây chờ phu nhân, những người khác chia ra kiểm tra xe cộ ở bên ngoài. Andy, mang tôi đến phòng giám sát.”

Thân ảnh anh quả quyết, bước chân lại cực dài.

Có tiếng bước chân vội vã trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng.

Trước khi đến phòng giám sát, Andy nhận được một chiếc điện thoại, nói với Mục Bạc Chu: “Camera đã điều tra ra!”

Thần sắc cô ấy nghiêm túc, nhịp tim của Mục Bạc Chu đột nhiên giảm xuống, đã có vài phần suy đoán.

“Tình huống như thế nào?”

“Là…… Một người phục vụ của khách sạn mang phu nhân đi, giám đốc đại sảnh đang phái người tìm bọn họ.”

Đang tìm người, cũng có nghĩa còn chưa tìm được người.

Tay phải Mục Bạc Chu nắm chặt, trên mặt còn tính bình tĩnh: “Tra đi, có phải là người do đối thủ cạnh tranh của chúng ta phái tới hay không , có đưa ra điều kiện hay không.”

Giám đốc khách sạn xem qua video giám sát giờ phút này đang đuổi tới phòng nghỉ mà Đào Liễu Liễu tiến vào, gặp Mục Bạc Chu, bị ánh mắt lạnh băng của anh làm cho run rẩy.

Đoàn người đuổi tới phòng nghỉ, đẩy cửa ra, bên trong lại trống không.

Người đã không còn ở đây nữa.

“Mục tổng, dây điện của camera giám sát bên ngoài gian phòng nghỉ này đã bị ai đó cắt đứt.” Giám đốc khách sạn nơm nớp lo sợ nói, “Tạm thời không biết phu nhân đã đi đâu……”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Andy lại gọi tới hai cuộc điện thoại, báo cáo: “Đã báo cảnh sát, cảnh sát đang chạy tới.”

“May mà vừa rồi Mục tổng kịp thời phái người kiểm tra xe cộ bên ngoài khách sạn, hiện tại không có chiếc xe nào rời đi.”

Nói cách khác, Đào Liễu Liễu có lẽ còn ở trong một căn phòng nào đó trong khách sạn.

Xem như có manh mối, nhưng cũng không phải tin tức tốt.

Sắc mặt Mục Bạc Chu âm trầm đến đáng sợ.

Anh đang đợi điện thoại. Nếu là đối thủ cạnh tranh ra tay, có lẽ sẽ nhân cơ hội này ra điều kiện với anh.

Nhưng không có cuộc gọi nào.

Mục Bạc Chu quay đầu, hỏi giám đốc khách sạn: “Ông nói xem, Trần Nguyên kia là người thế nào.”

Trần Nguyên chính là người phục vụ mang Đào Liễu Liễu đi.

Giám đốc sớm đã run như cái sàng: “Ngày thường cậu ta không thích nói chuyện, cũng không thân thiết với ai, nhưng là người rất hòa khí, ai biết cậu ta sẽ làm ra loại chuyện này…”

“Nói trọng điểm!” Mục Bạc Chu nắm chặt nắm đấm, nếu không khắc chế chính mình, hiện tại đã khiến đối phương nói không ra lời.

“A là là, cậu ta có một thần tượng, tôi nhớ là một mỹ nữ tác gia, viết truyện nhi đồng!”

Giám đốc khách sạn không có hứng thú với truyện nhi đồng, không biết nghề nghiệp thật sự của Đào Liễu Liễu, chỉ biết cô là Mục phu nhân.

Ông ta vừa thốt ra, thần sắc Mục Bạc Chu ngẩn ra trong chớp mắt, lúc sau càng thêm ngưng trọng.

Trần Nguyên chỉ sợ không phải đối thủ cạnh tranh phái tới, anh ta là fans của Đào Liễu Liễu.

Nếu là đối thủ có lẽ còn tốt, không đến mức thật sự thương tổn cô, nhưng fans…… Fans cuồng nhiệt ngược lại có thể sẽ phá vỡ điểm mấu chốt.

Andy phản ứng rất nhanh: “Nói cách khác, Trần Nguyên làm nhân viên khách sạn, thấy tin tức phu nhân vào ở, vẫn luôn chú ý tới phu nhân, hơn nữa xuất phát từ mục đích nào đó mà mang phu nhân đi. Còn về mục đích này……”

Theo sát Andy, Lộ Lộ ở một bên bỗng nhiên nói: “Tôi biết rồi.”

Mọi người đồng thời nhìn về phía cô ấy.

“Tôi cũng là fans của phu nhân.” Cô ấy có chút khẩn trương, “Có lẽ có thể lý giải tâm tình của fans. Đặc biệt là một vài fans nam, vì nhan sắc fans mà trở thành fans bạn trai, Trần Nguyên có lẽ chính là loại này. Phát hiện phu nhân thế nhưng đã kết hôn, nhất thời không chấp nhận được, liền làm ra hành vi quá kích…”

Cô ấy càng nói càng làm mọi người sợ hãi.

Nhân viên khách sạn có thẻ ra vào của từng phòng.

Nhưng khách sạn này có hàng trăm phòng, hiện tại vẫn chưa có kết quả.

Mục Bạc Chu đứng dậy, nói: “Toàn bộ người trong phòng, hai người phụ trách một tầng, đặc biệt tìm kiếm trong toilet, kho hàng, ban công.”

Anh lại nhìn về phía giám đốc: “Phu nhân của tôi nếu có một chút tổn thất nào, tôi sẽ khiến tất cả những người trong khách sạn của ông đều phải trả giá.”

Dứt lời, anh dẫn đầu ra khỏi phòng.

Không có ai nhìn thấy đôi tay đang run rẩy kịch liệt kia.