Đào Liễu Liễu không biết cách chụp ảnh tự sướиɠ.
Cô cũng từng cho rằng, tự chụp chính là cầm điện thoại lên trước mặt “Tách tách” một cái. Khi cô còn chưa có tiếng tăm gì, có một sự kiện xuất bản yêu cầu chụp ảnh tuyên truyền, cô nhất thời không tìm thấy ảnh chụp gần đây, biên tập liền kiến nghị cô có thể tự chụp một bức. Nhưng khi cô gửi bức ảnh selfie mà cô cảm thấy hài lòng cho biên tập viên thì biên tập viên lại im lặng.
Biên tập viên gặp qua cô không dưới hai ba lần, vô cùng đau đớn trước hành vi ỷ vào mỹ mạo mà tự chụp ảnh với “Góc chết” của Đào Liễu Liễu.
Vì thế, biên tập vội vàng liên lạc với nhϊếp ảnh gia có quan hệ hợp tác với nhà xuất bản, chụp một bức ảnh chính thức cho Đào Liễu Liễu.
Từ đó về sau, Đào Liễu Liễu nhận ra một điều: Cô không biết tự chụp.
Cho đến hiện tại, ảnh chụp của cô phần lớn đều được các nhϊếp ảnh gia chụp theo yêu cầu của nhà xuất bản và đối tác, còn lại là do phóng viên chụp khi tham dự các sự kiện công cộng.
Giờ phút này, tay Đào Liễu Liễu cùng Mục Bạc Chu đều cầm điện thoại. Cô nghĩ đến sự không am hiểu của mình, có chút khẩn trương, đầu cũng thử thăm dò giật giật.
Nhìn cô gái trong máy ảnh giống như con sóc lắc lắc đầu, Mục Bạc Chu mỉm cười.
Tuy anh cũng không quen tự chụp, nhưng cánh tay anh đủ dài, lại có tâm quan tâm cô, nên dễ dàng điều chỉnh góc độ thích hợp.
Một bên, Lộ Lộ nắm tay áo Andy nói: “Trời ơi, hình ảnh này cũng quá đẹp đi, đây là điều tôi có thể nhìn sao! Đây là CP trong mộng của tôi!”
Tâm lý ổn định như Andy cũng nhịn không được nói: “Nhìn thấy bộ dáng Mục tổng bảo vệ vợ không? Sau này mọi việc đều đặt phu nhân lên hàng đầu là được rồi.”
Andy có năng lực làm việc mạnh mẽ, nhưng điều này không xung đột với trái tim nhiệt liệt bát quái của cô ấy.
Giọng nói của hai người không quá lớn, nhưng Đào Liễu Liễu vẫn nghe được đại khái. Lỗ tai cô có chút đỏ, theo bản năng muốn giải thích: Thật ra không phải như các cô nghĩ đâu.
Nhưng một sợi dây khác trong tâm trí cô mang tên “Lý trí” vẫn là kịp thời ngăn cản cô.
Trước mặt người khác thể hiện vợ chồng ân ái cùng Mục Bạc Chu, mới là điều cô nên làm.
“Em nghĩ gì vậy?” Mục Bạc Chu phát hiện cô thất thần, có chút bất mãn.
Đào Liễu Liễu theo bản năng đáp: “Chúng ta ân ái sao?”
Chúng ta thoạt nhìn cũng đủ ân ái sao? Phù hợp với yêu cầu tuyên truyền của sao?
Đối với Mục Bạc Chu mà nói, lại là một đường chuyền bóng trực diện khác. Anh cảm thấy hôm nay mới xem như quen biết Đào Liễu Liễu, thì ra cô trực tiếp nhiệt tình như vậy trong chuyện tình cảm.
Anh cởi thêm một cúc áo để tản nhiệt: “Em không thỏa mãn?”
Chẳng lẽ muốn tiến thêm một bước nữa?
“Cái gì?” Đào Liễu Liễu mờ mịt.
Ánh mặt trời rất lớn, cô sốt nhẹ có xu thế chuyển thành sốt cao.
Có lẽ do vừa rồi uống nước chanh mật ong, môi cô sáng lấp lánh, luôn có mùi thơm thoang thoảng.
Ánh mắt Mục Bạc Chu lưu luyến trên môi cô.
Mặc dù có rất nhiều người xung quanh đang tập trung vào họ, nhưng nếu cô muốn, anh cũng không phải không thể hôn cô.
Cũng không biết là ai chủ động, khoảng cách của hai người đột nhiên kéo gần lại.
Đào Liễu Liễu ngây ra như phỗng mà nhìn Mục Bạc Chu, không dám động đậy.
Đây là chuyện gì, cô chỉ chớp mắt vì choáng váng, không khí sao lại trở nên nóng bỏng như vậy.
Nóng, nóng quá.
“Tách tách ——”
Một tiếng chụp ảnh phá vỡ sự kiều diễm giờ phút này.
Không khí trì trệ lại bắt đầu lưu chuyển.
Nhϊếp ảnh gia đắc ý vận hành camera, gọi mọi người và trợ lý xung quanh đến xem ảnh chụp của mình đẹp bao nhiêu.
Đào Liễu Liễu giống như được đặc xá mà trốn tránh sang một bên, tránh đi ánh mắt cực nóng kia, Mục Bạc Chu cũng mất tự nhiên mà buông cô ra.
Nhóm trợ lý vừa xem ảnh chụp vừa cười trộm lại tán thưởng, không khí hài hòa, không có người thứ ba chú ý tới sự quẫn bách giờ phút này của nhân vật nam nữ chính.
“OK!” Nhϊếp ảnh gia ra hiệu, “Phu nhân có thể đi thay một bộ quần áo khác, chúng ta đợi đến địa điểm tiếp theo. Hành trình buổi chiều sẽ là một vài cửa hàng bản địa đặc sắc, rất được các cặp đôi yêu thích.”
Nhϊếp ảnh gia đã khảo sát ở Tam Á trước. Trong trí tưởng tượng ban đầu của anh ta, Mục phu nhân có thể tương hợp với khí tràng của Mục Bạc Chu, chỉ sợ là một mỹ nữ cao quý lãnh diễm. Bởi vậy, anh ta đã chuẩn bị những địa điểm chụp ảnh có thể làm nổi bật khí chất của những người thuộc tầng lớp thượng lưu, ví dụ như phòng trưng bày nghệ thuật không dễ mở cửa cho công chúng.
Nhưng Đào Liễu Liễu nằm ngoài dự kiến của anh ta, không nghĩ tới cô lại là một mỹ nữ dịu dàng có lực tương tác rất mạnh. Sau khi tiếp xúc ngắn ngủn, anh ta đã hủy bỏ kế hoạch triển lãm nghệ thuật, thay vào đó đặt lịch hẹn với một cửa hàng bản địa đặc sắc mình quen.
Những cửa hàng đó, không không có cửa hàng nào phù hợp với Mục Bạc Chu. Nhưng bàn tính nhỏ trong lòng nhϊếp ảnh gia đang bùm bùm vang lên.
Nếu nói Mục tổng luôn là ác ma khát máu, vậy phu nhân chính là tiên nữ yêu pháo hoa nhân gian. Nơi nào có cô, ác ma cũng phải tham nhập phàm trần.
Là anh ta gặp may, có cơ hội chụp ảnh cuộc sống pháo hoa của Mục Bạc Chu.
Nếu anh ta làm tốt, có thể lật đổ hình ảnh “Ác ma” của Mục Bạc Chu trong lòng công chúng, vậy sự nghiệp của anh ta có lẽ sẽ như ngồi trên hoả tiễn, một bước lên trời.
Andy đã chuẩn bị quần áo để thay, đặt trong túi xách.
“Phu nhân, tôi đi cùng cô.”
Đào Liễu Liễu nhìn túi xách, bên trong cũng là một bộ váy hằng ngày, không phải lễ phục phức tạp gì. Cô không muốn tỏ ra quá khó tính, liền nói: “Đưa quần áo cho tôi là được rồi, tôi thay đồ trong toilet lầu một là được.”
Cô kiên trì, Andy cũng không có cách khác.