Đào Liễu Liễu tạm biệt hai người, chuyển hướng sang Mục Bạc Chu, chần chờ vài giây.
“Mục tiên sinh.” Cô đè nặng thanh âm chào hỏi.
Nghe được ba chữ “Mục tiên sinh”, sắc mặt Mục Bạc Chu trong chớp mắt liền tối sầm lại.
Anh không biết cái tên Lộ Lộ vừa rồi rốt cuộc là tên thật hay là nick name, nhưng cô kêu một người ngoài cũng thân thiết như vậy, kêu mình thế nhưng lại xa cách như vậy?
Mục Bạc Chu ngẩng đầu, đôi mắt đen nặng nề nhìn về phía cô: “Ngồi.”
Đào Liễu Liễu chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh rất áp lực, nhưng đứng đó cũng không thích hợp, vì thế ngồi xuống trước, bắt đầu suy tư vừa rồi mình có hành động gì không thích hợp hay không.
Không nghĩ ra là tại sao.
Cô vô thức quan sát anh, hôm nay anh vẫn mặc áo sơmi, nhưng cũng không phải kiểu dáng công sở nề nếp.
“Hôm nay anh rất khác.” Cô không phát giác trong giọng nói của mình mang theo chút dỗ dành nhẹ, “Rất trẻ trung.”
Đôi mắt Mục Bạc Chu giật giật, đây là nói bình thường anh không đủ trẻ trung?
Đào Liễu Liễu cảm thấy không khí quanh thân càng lạnh hơn, dường như cô cũng nhận ra, lập tức bù đắp: “Bình thường cũng rất trẻ trung, nhưng hôm nay đặc biệt giống như ánh mặt trời, tuấn lãng khác lạ.”
Lần đầu tiên nghe thấy cô chính miệng đánh giá về vẻ ngoài của mình, khói mù trên mặt Mục Bạc Chu lúc này mới bắt đầu tan đi.
Có thể thừa nhận tướng mạo tuấn lãng của anh, cũng không tính là khẩu thị tâm phi.
Bữa ăn đã được đặt trước, Andy đã biết về khẩu vị của Đào Liễu Liễu.
Sau khi người phục vụ mang món ăn lên, Mục Bạc Chu mở miệng: “Sau này em cũng tính gọi tôi như vậy?”
“Hả?” Đào Liễu Liễu phản ứng lại, anh không hài lòng với xưng hô “Mục tiên sinh” này.
“Ngại quá, tôi quên mất. Vậy tôi sẽ gọi anh là Bạc Chu nhé?”
Nếu là ngày thường, Mục Bạc Chu cảm thấy cô kêu anh như vậy còn dễ nghe, hiện tại cô chọc tức anh, nội tâm như muốn được đền bù, bởi vậy cũng không vừa lòng.
“Như nhau.” Anh đánh giá thẳng thừng.
Lúc này đổi lại là Đào Liễu Liễu kinh ngạc, gọi thẳng tên còn “Như nhau”, vậy anh muốn xưng hô không bình thường cỡ nào?
Chẳng lẽ bởi vì hôm nay là lần đầu tiên họ ở bên nhau trước mặt người khác kể từ khi kết hôn, cho nên cần thân mật hơn một chút?
Đào Liễu Liễu bởi vì còn đang phát sốt, đầu óc chuyển sang chế độ tiết kiệm sức lực, ngược lại không loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy, muốn nói gì thì nói cái đó.
“Bằng không…… Anh yêu?”
“Bảo bối?”
“Ông xã?”
Mục Bạc Chu cảm thấy may mắn vì mình không đang uống nước, nghe thấy cô gái liên tục tung ra ba xưng hô, sắc mặt lập tức nóng bỏng, trong đầu ầm ầm vang lên.
Anh quả thật là muốn một xưng hô thân mật chút, nhưng cũng không nói… Nhất định phải thân mật như vậy.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, lá cọ nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ. Anh nỗ lực áp xuống cảm xúc: “Vậy…… Cái cuối cùng đi.”
“Ông xã?” Đào Liễu Liễu phản ứng rất nhanh, “Vậy nếu khi nào tôi quên, anh hãy nhắc tôi.”
Hai ngày này bọn họ đều xuất hiện trước mặt người khác, cô cũng muốn biểu hiện tốt một chút, xưng hô cũng không khó với cô.
“Có thể.” Mục Bạc Chu bình phục hô hấp, lúc này mới thật sâu liếc nhìn cô một cái, “Em lại gầy đi?”
Đào Liễu Liễu không để ý vì sao anh dùng từ “Lại”, nhưng nghĩ đến ba ngày trước cô gấp rút hoàn thành bản thảo không ăn uống nhiều, có lẽ thật sự gầy đi một chút.
Lại nghe anh nói: “Nhưng khí sắc cũng không tệ lắm.”
Đào Liễu Liễu dùng mu bàn tay dán lên má mình. Da cô trắng, khí sắc không tồi…… Chẳng lẽ lại bị phát sốt?
Nhưng cô cũng không nói ra chuyện phát sốt, chỉ bảo người phục vụ đem đồ uống đổi thành nước chanh mật ong.
Lần này cô tới Tam Á xem như để làm nhiệm vụ, hơn nữa nhiều nhân viên làm việc như vậy đang đợi cô, cô không muốn bởi vì mình mà chậm trễ công việc của mọi người.
Ăn trưa xong, hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn.
Thang máy tới lầu một, Andy cùng vài trợ lý đã chờ ở đại sảnh.
Cùng tới, còn có đoàn đội nhϊếp ảnh gia.
Vị nhϊếp ảnh gia này hẳn là có chút địa vị, Andy khách khí giới thiệu Mục Bạc Chu cùng Đào Liễu Liễu với anh ta, nói: “Mục tổng cùng phu nhân của chúng tôi đều bận rộn, không có nhiều ảnh chụp chung. Chúng tôi hy vọng lần này có thể chụp vài tấm ảnh hằng ngày với hiệu ứng ấm áp.”
Mọi người đều nghiêm túc chờ đợi sự sắp xếp, chỉ có Lộ Lộ cảm thấy lạnh lẽo trên đỉnh đầu, giống như đang bị một con sài lang hổ báo nào đó nhìn chằm chằm, giây tiếp theo sẽ bị xé nát.
Cổ họng cô ấy nghẹn lại, rụt đầu, không dám ngẩng đầu lên.
Đào Liễu Liễu nghe Andy nói, phỏng đoán có lẽ Mục Bạc Chu không cho người khác biết bọn họ là hợp đồng hôn nhân không có cơ sở tình cảm.
Vậy cô không thể lộ ra sơ hở, cần phải biểu hiện cho tốt.
Điểm chụp ảnh đầu tiên là cạnh bể bơi của khách sạn, nơi đó được trang trí rất giản dị.
Đào Liễu Liễu đã viết trong câu chuyện tình yêu của hai người rằng hai người từng nghỉ phép cùng nhau, không biết sắp xếp lần này có theo bài bịa đặt của cô hay không.
Thật ra cô cũng không biết nam nữ đang yêu sẽ có ấn tượng khắc sâu nào, trí tưởng tượng duy nhất của cô chỉ đến từ phim truyền hình.
Nhưng cũng may điều kiện hình tượng của Mục Bạc Chu rất tốt, cho dù đứng chung một chỗ với nam minh tinh đỉnh cấp cũng không nhường một tấc, cô hoàn toàn không cảm thấy có nơi nào không hài hòa.
Cạnh bể bơi không chỉ có ghế nằm, còn có sô pha, có thể chứa được hai người.
“Mục tổng, phu nhân, hai người ôm nhau trên sô pha chụp vài tấm ảnh.” Nhϊếp ảnh gia vừa lấy kết cấu cảnh vừa nói.
Ôm nhau……
Đào Liễu Liễu nhanh chóng tưởng tượng ra một hình ảnh, nhịp tim đập không an phận, lén nhìn thoáng qua Mục Bạc Chu.
Mục Bạc Chu vẫn bình tĩnh và điềm tĩnh, ngồi xuống sô pha trước, lại giơ tay lên, rõ ràng là muốn cô đi qua.
Cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh, thì thầm vào tai anh, tự nhận là khách khí lại lễ phép: “Tôi phải mạo phạm anh rồi, ông xã.”
Hơi thở nhẹ nhàng phun bên tai, nửa người Mục Bạc Chu đột nhiên tê rần.
Cô muốn mạo phạm anh như thế nào? Thế nhưng còn dùng loại khẩu khí kɧıêυ ҡɧí©ɧ này!
Vậy anh muốn nhìn xem, cô có năng lực lớn như thế nào.
Trong khi Đào Liễu Liễu vừa phải suy nghĩ làm thế nào để không quá mạo phạm Mục Bạc Chu, vừa phải cố gắng không cho người ngoài nhìn ra bọn họ không hề thân mật như vậy. Việc này khó hơn nhiều so với việc viết truyện nhi đồng.
Nhưng trong mắt Mục Bạc Chu bỗng nhiên sáng lên cảm giác chờ mong là chuyện gì sẽ xảy ra?
Nói như vậy, tổng tài giống như anh cũng có chút thói ở sạch…… Linh tinh đi.
Chỉ sợ, cô vẫn đánh giá thấp tính chuyên nghiệp của anh. Cho dù là diễn, anh cũng chưa chắc không thể diễn được vẻ thâm tình.
Rất tốt, anh đã nhập vai diễn.
“Mục tổng đặt tay lên eo phu nhân, đúng đúng, tay lại siết chặt một chút.” Nhϊếp ảnh gia chỉ huy.
Khi bàn tay của Mục Bạc Chu dán lên, cả người Đào Liễu Liễu đều run rẩy.
Ngón tay anh thon dài, chỉ nhìn đã khiến người ta thích thú, nhưng chúng lại dán lên làn da mềm mại ở eo cô, cho dù cách quần áo, cô cũng thiếu chút nữa không thở nổi.
Nhưng cô không thể kéo chân sau. Kìm nén những cảm xúc phức tạp, cô đặt một tay quanh eo anh, vốn định nhẹ nhàng ôm anh, nhưng bởi vì phát sốt nên cô không thể khống chế tốt lực độ, biến thành một cái siết chặt.
Mục Bạc Chu đầu tiên là cứng đờ một chút, sau đó cảm thấy đây là bản tính dính người của cô đang bộc phát, khóe môi cong lên.
Nhϊếp ảnh gia liên tiếp “Tách tách” một lúc, kiểm tra rồi chụp ảnh, lại thoáng thảo luận vài câu với trợ lý bên cạnh, ngẩng đầu nói với Mục Bạc Chu: “Mục tổng, ngài cùng phu nhân có thể tự chụp được không?”
“Tự chụp?” Tay Mục Bạc Chu còn chưa buông ra khỏi eo Đào Liễu Liễu, tiếng nói thanh nhuận vang lên, giống như đang thổi khí bên tai cô.
Cô nhất thời đỏ bừng mặt.
“Đúng vậy, những bức ảnh vừa rồi rất đẹp, chẳng qua vẫn cảm thấy hơi cứng nhắc. Cho nên tôi muốn hai người có thể dùng điện thoại tự chụp mấy bức ảnh trước, một mặt là ảnh tự chụp sẽ rất đẹp, mặt khác là phu nhân có thể tìm được trạng thái nhanh hơn, không cần thẹn thùng như vậy.”
Lời nhϊếp ảnh gia nói làm Đào Liễu Liễu lại khẩn trương hơn.
Cô thoạt nhìn…… Rất thẹn thùng sao?
Quả nhiên vẫn là cô kéo chân sau.
Mục Bạc Chu lấy điện thoại của mình ra, chuyển sang chế độ selfie, giơ lên, hơi nghiêng đầu về phía Đào Liễu Liễu.
Từ góc độ của cô nhìn lại, cằm anh góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng. Khuy áo sơmi trên cùng mở ra, hầu kết gợi cảm.
Phản ứng chậm chạp, cô nhìn hơi lâu.
Mục Bạc Chu tất nhiên cũng cảm nhận được, nội tâm nhẹ nhàng “A” một tiếng. Ánh mắt tham lam này, càng ngày càng không muốn che giấu tình yêu mãnh liệt của cô sao?
Trăm triệu không nghĩ tới, quyền hạn cho phép của “Ông xã”, khiến cô hoàn toàn mở ra nội tâm, cũng không biết…… Đêm nay muốn nháo anh như thế nào.
“Phu nhân cũng cùng cầm điện thoại đi, bộ dáng này tương tác tốt hơn.” Nhϊếp ảnh gia cười híp mắt nhắc nhở.
Đào Liễu Liễu hoàn hồn, vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên ngón tay Mục Bạc Chu.
Mới vừa tiếp xúc, Mục Bạc Chu liền cảm thấy tay cô có chút nóng.
Anh nhíu nhíu mày, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng như tôm nấu chín của cô, xem ra cô thật sự thẹn thùng.