Tại Sao Em Không Động Tâm

Chương 9.1: Chụp ảnh ở Hải Nam

Bởi vì Mục Bạc Chu phải đến Hải Nam công tác, kế hoạch chuyển đến nhà tân hôn của Đào Liễu Liễu cũng thuận thế mà chậm lại.

Chờ sau khi bọn họ từ Tam Á trở về rồi dọn đến.

Cũng vì muốn dành thời gian đi Tam Á, Đào Liễu Liễu quyết định mấy ngày nay phải hoàn thành trước bản thảo cuốn sách mới cho nhà xuất bản.

Cô ở trong chung cư của mình ba ngày, không ngủ nhiều, thậm chí khi trạng thái tốt cô còn không tiếc ngày đêm làm việc.

Cô có một thói quen, chính là khi sửa chữa bản thảo sách sẽ in nội dung ra, rồi chỉnh sửa trên bản giấy.

Chung cư của cô vốn không lớn, chỉ có một ngủ một khách, phòng khách chính là thư phòng của cô.

Vì thế, mấy ngày liền, trong nhà chất đầy giấy A4 và sách tham khảo, có khi ngay cả chỗ để chân cũng không có.

Nếu mẹ Đào hay bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ sẽ oán giận cô đã tẩu hỏa nhập ma, ngay cả cơm cũng không ăn đàng hoàng.

Nhưng Đào Liễu Liễu mua căn chung cư nhỏ này cho bản thân chính là muốn tránh người khác quấy rầy cô. Nơi này cũng là phòng làm việc của cô, là nơi cô có thể tự do tự tại, phóng thích thiên tính của mình.

Cô là chủ nhân của nơi này, không ai có thể chỉ chỉ trỏ trỏ.

Buổi tối một ngày trước khi đi Tam Á, rốt cuộc cô cũng cũng nộp bản thảo cuốn sách mới của mình cho biên tập viên của nhà xuất bản.

Sau khi gửi email, cô không còn sức lực ngã xuống giường, lúc này mới cảm thấy cả người đau nhức.

Không ăn cơm, cũng không biết thời gian, cứ như vậy nửa cuộn tròn, ngủ thϊếp đi.

Hơn ba giờ đêm, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, phát hiện cửa sổ phòng ngủ còn chưa đóng lại, mà má cô nóng lên, đầu óc choáng váng.

Phát sốt sao?

Trong lúc hỗn loạn, cô còn nhớ rõ mấy giờ nữa, cô phải lên máy bay đến Tam Á. Để không chậm trễ chuyến đi Hải Nam, cô buộc mình phải rời giường đun nước nóng, uống một liều thuốc hạ sốt, lại đặt 5 cái báo thức liền kề trên điện thoại trước khi nằm xuống lần nữa.

Khi thức dậy vào sáng sớm, cô vẫn có chút sốt nhẹ, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô xuất phát đến sân bay.

Andy làm việc rất có năng lực và có tổ chức, cô ấy đến Tam Á trước Đào Liễu Liễu, mặc dù hiện tại cô ấy không ở thành phố, nhưng đã giúp Đào Liễu Liễu đặt vé máy bay và khách sạn, còn ở khách sạn Tam Á chuẩn bị cho những trang phục cần cho chuyến đi này, tất nhiên cũng sắp xếp tài xế đón đưa cô ở sân bay.

Đào Liễu Liễu chỉ mang theo một chiếc vali hành lý nhỏ rồi ra ngoài. Sau khi lên máy bay, cô nói với tiếp viên hàng không muốn một chiếc thảm lông, rồi đi ngủ.

Sau khi ngủ khoảng một tiếng, cô không biết bây giờ là ngày hay đêm.

Ngủ được khoảng một tiếng, máy bay bắt đầu hạ cánh.

Tiếp viên hàng không đánh thức cô, cô sờ sờ trán mình, cảm giác nhiệt độ đã giảm xuống.

Khi Andy cùng tài xế đón cô ở sân bay, hỏi cô đi đường thế nào, nhưng cô không đề cập đến chuyện phát sốt.

Đến khách sạn, thời gian còn chưa đến 12 giờ trưa.

Andy đưa cô đến một căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn, cách bài trí của căn phòng này rất sáng sủa bắt mắt.

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ kính sát đất, khiến cả căn phòng trở nên trong suốt. Sàn nhà cũng không phải là loại thảm dày sâu thông thường, mà được thiết kế kết hợp giữa sàn gỗ sồi và thảm trải sàn sang trọng, phong cách lại có chút trẻ con.

“Mục tổng đang mở họp, phu nhân, ngài nghỉ ngơi trước đi.” Andy nói, “Quần áo chuẩn bị cho ngài đã treo trong tủ quần áo trong phòng ngủ.”

“Được, vất vả cho cô rồi.”

Chờ Andy đi rồi, Đào Liễu Liễu mới bất giác mà phản ứng lại: Mục Bạc Chu sẽ không…… Cũng ở đây chứ!

Vừa rồi là vì phong cách của căn phòng này quá mức ấm áp, làm cô không thể lập tức liên tưởng đến Mục Bạc Chu.

Nhưng nếu buổi tối anh cũng ở đây…

Cô mở cửa từng phòng, tiếc nuối phát hiện căn phòng này chỉ có một phòng ngủ, hai phòng còn lại là phòng tập thể dục và phòng làm việ.

Vậy có nghĩa, đêm nay bọn họ có lẽ sẽ… Ngủ trên cùng một chiếc giường.

Mặc dù đã lãnh chứng, xem như là vợ chồng hợp pháp, nhưng việc đột ngột ý thức được này vẫn làm Đào Liễu Liễu có chút cảm giác nguy cơ.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, có thể đêm nay cô sẽ phải… hay không

Cô lắc lắc đầu, lại cảm thấy choáng váng.

Nếu đã đi tới bước này, vậy cũng không có gì phải ngượng ngùng.

Dù sao nên tới vẫn phải tới.

Cô tự xây dựng tâm lý cho mình, rồi tiến vào phòng tắm để tắm qua cho thoải mái.

Tắm gội xong, cả người đều thoải mái sảng khoái hơn rất nhiều.

Cô mở tủ quần áo ra, nhìn thấy một loạt váy dài, đung đưa nhẹ nhàng trong làn gió do cửa tủ mang đến.

Vừa lúc đều là phong cách cô thích.

Cô luôn không thích hưởng thụ vật chất, không có nhãn hiệu yêu thích nào. Bình thường ăn mặc theo phong cách thoải mái, trong lúc vô tình đều chọn những bộ quần áo mới mẻ giản dị.

Cô chọn một chiếc váy dài màu vàng thanh nhã, thay một đôi dép lê đi biển.

Một chỗ tốt khi ở trên đảo là, ngay cả trong trường hợp công việc nghiêm túc, phong cách ăn mặc giản dị như thể muốn đi biển bất cứ lúc nào của cô cũng sẽ không hề lạc lõng.

Thay quần áo xong, chuông cửa liền vang lên.

Cô mở cửa, nhìn thấy Andy cùng một nữ trợ lý trẻ tuổi khác đang đứng bên ngoài.

“Phu nhân, tôi tới đón ngài đi dùng cơm trưa với Mục tổng.” Andy nói.

Đào Liễu Liễu vốn đã nghĩ tới, cơm trưa cô có thể ăn một số đồ ăn nhẹ địa phương ở gần đây sau khi đi dạo bờ biển. Nhưng nếu Andy đã tới, cô cũng không thể chối từ.

Cô cùng Andy rời khỏi phòng, đi vào thang máy xuống lầu.

Dọc đường đi, ánh mắt nữ trợ lý kia đều không rời khỏi Đào Liễu Liễu.

Đào Liễu Liễu tất nhiên cũng nhận thấy sự chú ý của cô ấy, mỉm cười với cô ấy.

Nữ trợ lý thụ sủng nhược kinh, thần sắc còn không khống chế được mà lộ ra tia hoa si: “Đào lão sư… Cô thật xinh đẹp.”

“Cảm ơn.”

“Phu nhân, cô ấy là Lộ Lộ, là đồng nghiệp phụ trách soạn bản thảo truyền thông thuộc bộ phận của chúng tôi.” Andy giới thiệu.

Soạn bản thảo? Nói cách khác, Lộ Lộ phụ trách sáng tác bản thảo cuộc hôn nhân của cô và Mục Bạc Chu trên tài khoản WeChat chính thức của tập đoàn Thịnh Mục.

Thậm chí, có khả năng còn biên soạn một vài câu chuyện tình yêu lãng mạn?

Lộ Lộ dường như cảm thấy xưng hô vừa rồi của mình không đúng, lập tức sửa miệng: “Phu nhân.”

Nói xong, cô ấy lại đỏ mặt trước.

Ngoại hình của Đào Liễu Liễu thanh lệ có chứa khí chất thiếu nữ, cười rộ lên đặc biệt linh động, có một sự tương phản khó giải thích giữa cô và danh xưng “Phu nhân” có vẻ thành thục này.

Lộ Lộ tiếp tục nói: “Phu nhân, thật ra tôi là một fan trung thành của cô, có thể cùng cô hợp tác thật sự là quá kích động.”

Đào Liễu Liễu nghe vậy có chút kinh ngạc, lại chỉ có thể mỉm cười.

Cô không rõ Andy cùng Lộ Lộ có biết cô và Mục Bạc Chu chỉ là quan hệ khế ước hay không, nhưng cô không thể chủ động nói ra.

Nhà hàng ở lầu hai khách sạn.

Khi ba người ra khỏi thang máy, Mục Bạc Chu đã ngồi ở vị trí bên cửa sổ, tầm mắt hơi rũ hạ xuống trên chiếc máy tính bảng trong tay, như đang xử lý công việc.

Mục Bạc Chu nghe thấy tiếng bước chân, khóe môi khẽ nhếch, lại không lập tức ngẩng đầu lên.

Hiện tại anh và Đào Liễu Liễu là vợ chồng đã kết hôn, anh chờ cô chủ động bước ra một bước, xem cô muốn đánh vỡ sự trầm mặc như thế nào.

“Phu nhân, chờ ngài dùng cơm xong chúng ta sẽ đi chụp những bức ảnh cần thiết hôm nay.” Andy đưa người đến, cung kính cáo lui, “Chúng tôi chờ ngài cùng Mục tổng ở dưới lầu.”

Điều này có nghĩa là hai người cô và Mục Bạc Chu sẽ ăn trưa cùng nhau.

“Vậy gặp lại sau, Andy, Lộ Lộ.”