Cô ngồi xuống sô pha trong văn phòng Mục Bạc Chu.
Mục Bạc Chu nhìn chằm chằm hai bản “ Thoả thuận ly hôn” trước mắt, nhất thời có chút hoảng hốt. Căn cứ theo thoả thuận, sau khi kết hôn ba năm hai người sẽ giải trừ quan hệ hôn nhân.
Đào Dã Nhiên từng nói, như vậy đều tốt cho cả anh và cô.
Lúc đầu anh cũng đồng ý, dù sao chung sống ba năm với một người khác, đã làm anh cảm thấy không thoải mái. Nhưng mà hiện tại…
“Mục tiên sinh?” Đào Liễu Liễu đã ký vào hai bản thoả thuận, nhẹ giọng nhắc nhở Mục Bạc Chu.
Mục Bạc Chu hoàn hồn, rút nắp bút máy ra, ký tên lên.
Rõ ràng là thoả thuận tốt cho hai người, nhưng anh lại cảm thấy như mất đi thứ gì đó.
Ham muốn thắng thua lại trỗi dậy.
Khi Đào Liễu Liễu cất hợp đồng, chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên mở miệng: “Khi nào lãnh chứng?”
Đào Liễu Liễu hơi sửng sốt: “…… A.”
“Chẳng lẽ em còn điều gì do dự?” Ngón tay thon dài của Mục Bạc Chu gõ nhẹ lên mặt bàn thuỷ tinh đen phản chiếu, “Thời gian quý giá, có một vài vấn đề cần giải quyết nhanh chóng.”
Lúc này, anh thoạt nhìn lại giống một thương nhân rồi. Ánh mắt thẳng thắn nhắc nhở cô: Phí tổn thất tôi đã bỏ ra, đến lúc phải thu hồi lãi rồi.
Nói xong, tầm mắt anh dừng trên môi khẽ nhếch của cô, rồi dời đi.
“Không phải, anh đừng hiểu lầm.” Đào Liễu Liễu nói, “Chỉ là tôi còn chưa gặp người nhà của anh, không biết bọn họ có đồng ý chúng ta hay không ……”
“Là tôi kết hôn, vốn dĩ không cần hỏi ý kiến của bọn họ.” Mục Bạc Chu đánh gãy lời cô.
“Như vậy……” Đào Liễu Liễu nói, “Anh định thời gian đi?”
“Vậy thì hiện tại.” Mục Bạc Chu đứng lên, “Trước tiên tôi đưa em trở về lấy sổ hộ khẩu.”
Cảnh tượng này quen thuộc giống như lần trước anh nói “Đi gặp ba mẹ em”.
Đào Liễu Liễu gần như sinh ra bóng ma tâm lý đối với văn phòng này.
Cô hoàn hồn: “Không cần. Tôi…… Mang theo rồi.”
Hôm qua Đào Dã Nhiên nhắc nhở cô mang theo giấy chứng nhận, nhưng cô cũng không nghĩ tới vừa ký giấy thỏa thuận ly hôn xong đã đi lãnh chứng.
Nhưng lời nói cũng đã nói đến mức này, cô cũng không tính xấu hổ.
“Đi thôi.” Cô nói, cũng đứng dậy.
Mục Bạc Chu cúi đầu nhìn chăm chú vào cô, bỗng nhiên cúi người. Tư thế kia, giống như muốn hôn môi cô.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Đào Liễu Liễu theo bản năng lảo đảo một chút.
Mục Bạc Chu duỗi tay ôm lấy cô, hai người dán rất gần, thoạt nhìn như đang ấn vào ngực anh.
Đào Liễu Liễu thực sự sợ đến ngây người.
Cô nhìn thấy đôi mắt đen của Mục Bạc Chu dường như tràn ngập…… Sung sướиɠ?
Cho nên anh là…… Đang trêu cô sao?
Nếu vừa rồi cô không tránh thoát, kết quả sẽ là……
Cô mạnh mẽ gián đoạn tưởng tượng của mình.
Hai người rời khỏi văn phòng, Vương Giác vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức mặt mày hớn hở đi tiếp đón. Anh ta cân nhắc Mục tổng sao có thể nói chuyện nhanh như vậy với Đào tiểu thư, hai người có lẽ là muốn đổi nơi hẹn hò đi. Như vậy anh ta phải đi sắp xếp tài xế.
Ai ngờ anh ta nghe được cái gì?
“Tôi đi lãnh chứng, hội nghị buổi chiều bảo phó tổng thay thế tôi.” Giọng nói của Mục Bạc Chu bình tĩnh trước sau như một, ánh mắt lại tiết lộ cảm xúc.
Là tràn đầy vẻ khoe khoang.
Vương Giác kinh ngạc đến rớt cằm, theo bản năng nhìn Đào Liễu Liễu, chứng thực anh ta có nghe lầm hay không.
Nhưng mà lần trước khi ông chủ nói muốn đi gặp người lớn, anh ta né tránh ánh mắt xin giúp đỡ của vị Đào tiểu thư này, hôm nay giống như bị trừng phạt, trên mặt Đào Liễu Liễu cũng không bất kỳ dấu hiệu nào.
Cô không có vẻ xấu hổ của một cô dâu tương lai trong tình huống này, chỉ gật đầu với anh ta, vẻ mặt lạnh lùng và lãnh đạm.
Anh ta hít một hơi thật sâu, đôi vợ chồng này, đều không phải người bình thường!
Không thể không nói, lại một lần chứng kiến sấm rền gió cuốn của ông chủ.
Mục Bạc Chu cùng Đào Liễu Liễu đi vào thang máy xuống lầu, tài xế đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ tốn 20 phút đã đưa bọn họ đến Cục Dân Chính gần nhất.
Như để chứng tỏ mình không hề do dự, khi tiến vào đại sảnh, Đào Liễu Liễu cố tình bước nhanh hơn.
Mục Bạc Chu nhìn cô đột nhiên đi về phía trước, do dự một giây, lại cong môi, đuổi theo.
Cả hai đều làm theo hướng dẫn từng bước một đâu vào đấy, chụp ảnh, ký tên, cho đến khi nhận được hai cuốn sổ màu đỏ đã đóng dấu.
Đi ra khỏi Cục Dân Chính, ánh mặt trời chói mắt.
Đào Liễu Liễu nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ trong tay, nhỏ đến khó phát hiện mà thở dài một hơi.
Cứ như vậy gả mình ra ngoài.
Thoả thuận ba năm này, nói dài…… Cũng không dài, cô hẳn là có thể ứng phó được?
Khi đang xuất thần, giọng nói của Mục Bạc Chu vang lên.
“Khi nào dọn tới đây?”
“Cái gì?”
“Dọn đến nhà tôi.” Anh lời ít mà ý nhiều.
Đúng rồi, nếu hai người đã kết hôn, vậy tất nhiên sẽ phải ở cùng một chỗ.
Đây là chuyện bình thường giữa vợ chồng, cô không có lý do cự tuyệt.
“Trong vòng một tháng.” Đào Liễu Liễu thử nói.
Mục Bạc Chu trầm mặc.
Đáy lòng Đào Liễu Liễu có chút bất an, cô nhấp nhấp môi.
“Vậy trong vòng một vòng, có thể chứ?”
“Có thể.” Anh lập tức trả lời, không cho cô cơ hội đổi ý, lại hỏi, “Tổ chức hôn lễ trong năm, có thể chứ?”
Nhân thắng trận mà truy kích, một vòng tiếp nối một vòng.
Vẻ mặt Đào Liễu Liễu có chút mờ mịt, cô nhất thời không nghĩ tới còn có chuyện hôn lễ.
Nếu là một cặp vợ chồng mới cưới bình thường, đương nhiên muốn tổ chức tiệc cưới trước mặt quan khách và bạn bè. Nhưng cô và Mục Bạc Chu…… Nói trắng ra chỉ là quan hệ hợp đồng. Hai người phải thể hiện tình cảm yêu thương trong hôn lễ, nhưng cô sợ mình không giả vờ được, sẽ lộ ra sơ hở.
Nhưng sắc mặt Mục Bạc Chu rất nghiêm túc, dường như không tính nhượng bộ đối với chuyện này.
Cũng đúng, Mục gia bọn họ cưới cô về, vốn dĩ là vì tăng danh tiếng của tập đoàn, sao có thể không tổ chức tiệc cưới chứ?
Cô trả lời anh: “Tôi cũng có thể.”
Mục Bạc Chu nhìn cô. Nhượng bộ lại nhượng bộ, không phải tính cách tốt trong giới kinh doanh, sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn.
Nhưng ai bảo đối thủ của cô là anh chứ.
Anh gật gật đầu, trái lương tâm khen ngợi: “Rất tốt.”
Sau khi lên xe, Mục Bạc Chu bảo tài xế đưa Đào Liễu Liễu trở về trước. Cô báo với tài xế địa chỉ nhà ba mẹ cô.
Hôm nay lãnh chứng, nên trở về thông báo với ba mẹ một tiếng.
May mắn có Đào Dã Nhiên làm công tác tư tưởng cho ba mẹ Đào hai ngày nay, không đến mức khiến bọn họ trở tay không kịp. Nhưng khi cô đưa giấy kết hôn cho ba mẹ, mẹ cô bỗng nhiên lau nước mắt.
Đào Liễu Liễu an ủi bà: “Con gả cho người con thích, có cái gì phải khóc chứ.”
Đào Hiếu Hiền nhìn chằm chằm cô: “Các con thật sự là người yêu?”
“Đương nhiên là vậy.” Cô thể hiện sự bất đắc dĩ.
Mẹ Đào vừa dùng khăn giấy lau mặt, vừa nói: “Nhìn ánh mắt ngày đó của Tiểu Mục, tình cảm hẳn là không sai.”
Nghe lời này của mẹ, không biết có phải vì lừa gạt ba mẹ mà chột dạ hay không, hay vì nguyên nhân khác, Đào Liễu Liễu cảm thấy gần như không thể giả vờ được nữa.
Cô mượn cớ trở lại phòng mình.
Đóng cửa lại, trái tim vẫn đập mạnh như cũ.
Chỉ chốc lát sau, có người đã thêm WeChat của cô.
Ghi chú viết chính là Andy, bộ phận xã giao của tập đoàn Thịnh Mục, nhìn ảnh chân dung là một phụ nữ có năng lực chuyên môn.
Sau khi Đào Liễu Liễu và Mục Bạc Chu lãnh chứng, việc đầu tiên phải làm là phối hợp với tập đoàn Thịnh Mục để công khai tin tức kết hôn.
Andy này đến để tiếp nhận những việc này, ghi chú của cô ấy là: “Phu nhân, chào ngài, tôi là Andy thuộc bộ phận xã giao của tập đoàn.”
Đào Liễu Liễu nhìn chằm chằm hai chữ “Phu nhân” một lúc lâu, sau đó đồng ý kết bạn.
Andy nói thẳng ý đồ: “Căn cứ theo kế hoạch của chúng tôi, cần chuẩn bị một số bức ảnh về cuộc sống cá nhân và ảnh chụp chung của ngài và Mục tổng. Vừa vặn tuần sau Mục tổng có hội nghị ở Tam Á, ngài có thời gian đồng hành cùng không?”
Andy muốn Đào Liễu Liễu thừa dịp khi Mục Bạc Chu ở Tam Á, thu thập ảnh của hai người.
Cho dù công khai tin tức kết hôn, cũng không thể chỉ có một lời tuyên bố. Tập đoàn Thịnh Mục phải xây dựng hình ảnh hai người ân ái, như vậy mới có thể mượn cơ hội này nâng cao danh tiếng của công ty.
Thời gian của Đào Liễu Liễu tương đối tự do, liền đồng ý.
Buổi tối, Mục Bạc Chu cũng gửi tin nhắn tới, hỏi Andy có liên hệ với cô không.
Hai người có nề nếp mà trò chuyện vài câu, Mục Bạc Chu cuối cùng nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, Mục phu nhân.”
Đào Liễu Liễu nhìn những lời này, theo bản năng chớp chớp mắt, giống như giọng nói của anh đang vang lên bên tai.
Nhàn nhã, lại chứa tính xâm nhập không thể giải thích.
Mục phu nhân.
Anh nhập tâm vào nhân vật nhanh vậy sao?
Với những người không biết, có lẽ còn tưởng rằng bọn họ thật sự rất ân ái đi?
“Tôi mới không ngủ sớm như vậy đâu.” Cô lẩm bẩm một câu, trả lời một câu “Được”trên WeChat.
----
Tác giả có lời muốn nói: Mục tổng: Bà xã và tôi không thân thì phải làm sao? Online chờ, gấp.