Phòng khách ngột ngạt, suy xét đến thân thể của người già, không thể mở điều hòa.
Ở trong không gian khiến người ta cảm thấy áp lực này, sắc mặt Đào Liễu Liễu tái nhợt, thần sắc rất không được tự nhiên.
Mục Bạc Chu một khắc cũng không muốn để cô ở lại đây nữa.
Nói xong lời nên nói nói, cũng chặn miệng bà nội, anh để lại cho Đào Dã Nhiên một câu “Giải quyết hậu quả cho tốt”, rôi duỗi tay dẫn Đào Liễu Liễu đứng dậy.
“Công ty cháu còn có việc, liền đi trước.” Anh nói ánh mắt đảo qua chú hai Đào, dừng trên mặt lão phụ nhân, “Bà nội, lần sau gặp lại.”
Thanh âm không có độ ấm, lại vô cớ khiến người ta thấy ớn lạnh.
Bước ra khỏi phòng khách nhà bà nội, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, Đào Liễu Liễu có chút hoảng hốt.
Vấn đề của chú hai Đào cùng bà nội cứ như vậy được…… Giải quyết?
Cơ thể dần ấm lên.
“Cảm ơn anh.” Cô nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Mục Bạc Chu, làm xong động tác này cô mới ý thức được mình đang làm gì, lại rút tay về.
Mục Bạc Chu nhìn bộ dáng không có cảm giác an toàn của cô, dường như vẫn chưa hoàn hồn hỏi áp lực của bà nội.
Không biết từ nhỏ đến lớn, cô đã trải qua bao nhiêu thời khắc như vậy.
“Tôi hiểu tại sao em lại sợ bà ấy như vậy.” Anh mở miệng.
“Hả?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mặt trời phía tây chiếu lên lưng anh, khiến cô không nhìn rõ mặt anh.
“Bởi vì quân tử cũng sợ bị tiểu nhân cắn.”
“Bà ấy không xứng làm bà nội của em.”
Mục Bạc Chu nói liên tiếp hai câu, làm Đào Liễu Liễu cảm thấy, anh đang trấn an cô.
Như một làn gió xuân ấm áp.
Vị đại tổng tài trăm công ngàn việc này, thế nhưng nguyện ý tốn tâm tư an ủi cô như vậy …… Một người chỉ mới gặp qua vài lần, cơ bản là một người xa lạ.
Anh…… Còn rất ôn nhu.
Cô nhịn không được cười cười, khôi phục bộ dáng mềm mại.
Trên đường trở về, cũng là Mục Bạc Chu lái xe đưa cô về. Khi xe đến bên ngoài tiểu khu chung cư, Đào Liễu Liễu bắt đầu cởi dây an toàn, Mục Bạc Chu nhìn cô, nói: “Thời gian không còn sớm.”
“Ừ, hôm nay cảm ơn anh.”
Câu cảm ơn này không phải xuất phát từ sự khách khí, mà là thật tình cảm ơn. Anh không chỉ dành ra thời gian, còn giải quyết nỗi phiền toái của cô.
“Em không đói bụng sao?” Anh lại hỏi.
“Không đói.”
Mục Bạc Chu cứng họng một lát, không thể không nói thẳng ra: “Tôi còn chưa ăn cơm.”
“Hả?” Đào Liễu Liễu phản ứng lại, “Vậy, tôi mời anh ăn cơm?”
Ngón tay Mục Bạc Chu gõ lên tay lái, làm như do dự, mới thong thả ung dung nói: “Có thể.”
Đào Liễu Liễu bình thường sẽ không chủ động mời người khác ăn cơm, cũng thấy mới lạ với việc đãi khách, nhưng lúc này vẫn không thể không căng da đầu hỏi: “Mục tiên sinh, anh muốn ăn món gì? Hay là, anh có kiêng ăn gì không?”
“Không cần phiền toái, tôi thấy bên này có một nhà hàng.”
Đào Liễu Liễu nhìn theo tầm mắt anh, là một nhà hàng cháo cá. Cô thường xuyên ăn, hương vị không tồi. Chỉ là cách trang trí rất bình dân, nếu không phải Mục Bạc Chu chủ động nói, cô cũng ngại mời người ta ăn cơm canh đạm bạc như vậy.
Xem ra anh cũng không quá kiêu ngạo.
Đào Liễu Liễu bỏ thêm một ấn tượng tốt cho Mục Bạc Chu ở trong lòng.
Đột nhiên, trong đầu hiện lên câu Đào Dã Nhiên đánh giá Mục Bạc Chu “Ác ma trong giới”, cùng với bộ dáng sợ hãi của nữ phục vụ trà vào ngày đầu tiên gặp mặt … Hình như có chỗ nào không đúng.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, vào nhà hàng, người phục vụ liền dẫn hai người ngồi xuống, đưa thực đơn.
Cô theo bản năng đưa thực đơn cho Mục Bạc Chu, đối phương lại nói: “Em chọn đi. Gọi theo khẩu vị em thích là được rồi, tôi không kén ăn.”
Cô không nhịn được nhận định một lần nữa, người này thật sự không có sự kiêu ngạo…… Đi.
Hai người an tĩnh ăn xong bữa tối.
Đào Liễu Liễu vốn không thích nói chuyện, Mục Bạc Chu lại ăn từ tốn lễ độ, toàn bộ quá trình cũng không cảm thấy xấu hổ.
Đặc biệt là ban ngày đã trải qua một trận chiến ở nhà bà nội, Đào Liễu Liễu thế nhưng cảm thấy hai người có một loại tình chiến hữu.
Cô gọi món cháo cá phi lê đặc trưng của cửa hàng cho chiến hữu, còn đề cử một số món ăn nhẹ yêu thích của cô. Sau bữa ăn, dạ dày ấm cúng, tâm tình cũng tốt theo, trên mặt không còn sự u ám khi gặp bà nội nữa.
Buổi tối, khi Đào Liễu Liễu về đến nhà thì gọi điện thoại để cảm ơn Đào Dã Nhiên đã hỗ trợ, thuận tiện khen ngợi Mục Bạc Chu, còn dùng từ “Ôn nhu”.
Anh họ ở đầu bên kia trầm mặc hai giây, “Xì” một tiếng bắt đầu cười to không ngừng.
“Sao vậy… Em nói như vậy rất thái quá sao?” Đào Liễu Liễu không phục, “Cũng không phải em không biết nhìn người.”
“Được rồi, phốc ha ha ha ha……” Đào Dã Nhiên mạnh mẽ khiến mình bình tĩnh lại, “Em thích nói thế nào thì nói như thế đi.”
“Vốn dĩ chính là như vậy. Nhưng mà anh họ, Mục tiên sinh cho chú hai một hợp đồng quan trọng như vậy, hy sinh có phải quá lớn rồi không?” Đào Liễu Liễu còn đang bất an vì chuyện này, chỉ là vẻ mặt Mục Bạc Chu vân đạm phong khinh, cô không biết nên mở miệng như thế nào, đành phải hỏi Đào Dã Nhiên.
“Cái này à, em thật sự không cần lo lắng.” Đào Dã Nhiên nói, “Mục Bạc Chu chính là một đại ma vương, nào có dễ lừa gạt như vậy. Ngược lại là dùng một bản hợp đồng, là có thể kiềm chế chú hai, thật ra cậu ta cũng kiếm lời.”
“Thật sao?”
“Em cứ yên tâm đi.” Đào Dã Nhiên đổi chủ đề, “Đúng rồi, vì em và Bạc Chu đã tiến triển thuận lợi như vậy, nên anh đoán Mục gia sẽ yêu cầu hai người lãnh chứng sớm thôi.”
Đào Liễu Liễu nắm chặt điện thoại, “Vâng” một tiếng: “Em đã chuẩn bị tâm lý.”
“Như vậy đi, để anh hỏi Bạc Chu xem ngày mai có thể dành ra chút thời gian hay không, hai người ký giấy thoả thuận ly hôn trước.”
“Được.” Đào Liễu Liễu nói, “Còn phải công chứng tài sản trước hôn nhân nữa.”
“Yên tâm, luật sư của bọn họ đều sẽ an bài thỏa đáng.”
Chiều hôm sau, Đào Liễu Liễu lại tới toà nhà tập đoàn Thịnh Mục. Vương Giác lần thứ hai xuống lầu đón cô, tươi cười long trọng như nắng gắt tháng tám, khi đi ngang qua khu thư ký còn cố ý thả chậm bước chân, như muốn cho tất cả mọi người cảm nhận cẩn thận, đây chính là bà chủ tương lai.
Trái ngược hoàn toàn với anh ta, Đào Liễu Liễu mắt nhìn thẳng, bất động thanh sắc.
Đối với ánh mắt mong đợi của người khác, cô luôn vô thức tránh đi. Thói quen tính cách này từ nhỏ đến lớn rất nhiều làn đã trở thành lợi thế, ví dụ như có thể giúp cô không tự thổi phồng bản thân, mặc dù được chú ý nhưng cô vẫn bình tĩnh và tiếp tục câu chuyện cổ tích của riêng mình.
Nhưng ở phương diện giao tiếp với người khác, nó lại khiến cô có vẻ lạnh lùng, thậm chí vô nhân tình.