Không khí đình trệ một lát, bà nội thấy Mục Bạc Chu chưa có phản ứng gì, còn muốn tiếp tục mở miệng.
Đào Dã Nhiên lên tiếng nói: “Nghe tiếng xe bên ngoài, có lẽ là chú hai đã trở về.”
“Thời gian này, không phải nó ở công ty sao?” Lực chú ý của bà nội quả nhiên bị kéo đi.
Đào Dã Nhiên cười cười: “Là cháu mời chú ấy trở về.”
Chú hai Đào tiến vào biệt thự, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người trong phòng khách, đặc biệt là thân ảnh xa lạ lại cao lớn của Mục Bạc Chu.
Có chút quen mắt.
Ông ta từng hợp tác vài lần với tập đoàn Thịnh Mục, nhưng đều ký hợp đồng với phó tổng giám đốc, chưa từng gặp mặt trực tiếp Mục Bạc Chu, nhất thời không phản ứng kịp.
“Chú hai.” Đào Dã Nhiên đứng lên.
“Ừ.” Chú hai Đào đáp nhẹ một tiếng, sắc mặt không kiên nhẫn, “Chuyện gì vậy, vội vàng gọi chú về làm gì?”
Đào Dã Nhiên cố ý nói nhỏ, đến gần nói: “Đúng vậy, đưa bạn trai về nhà, thái độ của bà nội có hơi không tốt, mời chú trở về để điều hòa không khí.”
Chú hai Đào vừa định nói bạn trai của Đào Liễu Liễu có liên quan gì đến ông, sau đó suy nghĩ, buột miệng thốt ra: “Liễu Liễu có bạn trai?”
Mục Bạc Chu đã sớm chú ý tới động tĩnh của bọn họ, lúc này cũng khách khí mà đứng lên chào chú hai Đào: “Xin chào.”
“Cậu…… Cậu!” Chú hai Đào nhìn về phía Mục Bạc Chu, lại nhìn về phía Đào Liễu Liễu, thật giống như đang nhìn một vãn bối nổi loạn.
Tư thái của Mục Bạc Chu tùy ý tản mạn, ánh mắt lại sắc bén như đao. Chú hai Đào không thể xem nhẹ anh, nhưng dù sao ông ta cũng là người kinh doanh, ông ta rất nhanh khôi phục sắc mặt bình thường, làm như đang cân nhắc “Giải quyết” người trước mắt thế nào.
Mục Bạc Chu cũng không để ý tới ông ta, chào hỏi rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Đào Liễu Liễu, bắt đầu châm trà cho cô.
Giống như, anh mới là chủ nhân của ngôi nhà này.
Bà nội khó thở, đưa mắt ra hiệu với chú hai Chú hai Đào.
Chú hai Đào ho khan một tiếng, ngồi xuống đối diện hai người: “Chuyện này thật sự không khéo, Liễu Liễu của chúng tôi tuần sau sẽ phải đính hôn rồi. Bà nội con bé đã tìm cho nó một người không tệ, gia đình đối phương đã chuẩn bị vàng bạc rồi.”
Đào Liễu Liễu nhấp môi, nắm chặt làn váy.
Mục Bạc Chu bình tĩnh đưa chén trà cho cô, giọng nói cũng không tránh né mọi người: “Chuyện này, em biết không?”
Đào Liễu Liễu lắc đầu.
Lúc này Mục Bạc Chu mới chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện: “Vậy thì thật kỳ quái, hiện tại đã sớm là thời đại tự do hôn nhân, tại sao bản thân cô ấy cũng không biết tuần sau cô ấy phải đính hôn?”
Ngữ khí của anh không có sự cung kính của vãn bối, điều này làm chú hai Đào vô cùng không vui, khẩu khí cũng trở nên lạnh lùng: “Mặc dù chúng ta không nói cho Liễu Liễu, nhưng ba mẹ cô bé đều đã biết, vốn dĩ tính một hai ngày nữa sẽ nói cho con bé biết.”
“Các cậu còn trẻ, thật ra yêu đương rồi chia tay là chuyện bình thường. Nếu Liễu Liễu đã có đối tượng tốt, nếu cậu thật sự muốn tốt cho con bé, cũng nên hiểu chuyện một chút, đừng tạo thêm phiền toái cho con bé.”
“Người mà bà nội con bé lựa chọn kỹ càng, còn có thể có vấn đề sao?”
“Cho nên……” Mục Bạc Chu đổi chủ đề, “Hôn sự của Đào Dã Nhiên cũng sẽ được lên kế hoạch như vậy? Tìm một người phụ nữ cậu ta chưa từng gặp mặt, một tuần trước khi đính hôn mới nói cho cậu ta biết?”
Ba của Đào Dã Nhiên có sự nghiệp thành công, so với chú hai Đào có tiền đồ hơn nhiều, chú hai Đào tất nhiên không dám đắc tội.
Đào Dã Nhiên nghe được Mục Bạc Chu điểm danh mình, không quá vui vẻ mà cảnh cáo: “Mục Bạc Chu, đừng nhắc đến tớ!”
Mục Bạc Chu?
Ba chữ này giống như ba chiếc búa nặng nề đập vào màng nhĩ của chú hai Đào.
Ông ta lo lắng mình nghe lầm, thái độ mềm nhẹ hỏi: “Cậu nói cậu tên……”
Đào Dã Nhiên thấy chú hai Đào rốt cuộc cũng bắt được trọng điểm, nhếch miệng cười: “Cậu ấy à, là tổng tài tập đoàn Thịnh Mục, Mục Bạc Chu. Chú hai, hẳn là chú đã từng nghe về cậu ấy đi?”
Chú hai Đào đầu gối mềm nhũn, nếu không phải ngồi trên sô pha, thiếu chút nữa đã quỳ xuống đất.
Khó trách ông ta cảm thấy quen mắt, người trước mắt đang quản lý một doanh nghiệp hàng đầu, là nhà giàu nộp thuế nhiều nhất. Cho dù công ty con phía dưới tập đoàn Thịnh Mục tùy tiện cho chút vị ngọt, cũng đủ để công ty đang sống dở chết dở của ông ta tốt hơn.
Chú hai Đào nhất thời xanh mặt, thái độ cũng lập tức trở nên cung kính, run run xuống tay muốn đi châm trà cho đối phương.
Bà nội cũng nhìn ra bất thường, cẩn thận không hé răng.
Mục Bạc Chu không chút hoang mang mà mở miệng: “Trước đây Thịnh Mục từng có hợp tác với quý công ty, nhưng hình như sau khi kết thúc hợp tác thì không tái ký nữa, Đào tổng biết tại sao không?”
Sao lại thế này, đương nhiên là vì công ty chú hai Đào kỳ thể hiện không được như mong muốn trong hiệp nghị.
Nhưng hiện tại ông ta nào dám nói.
Cũng không có mặt mũi nói.
“Không bằng chúng ta lại hợp tác lần nữa đi.” Mục Bạc Chu lại lần nữa lên tiếng, “Vì mặt mũi của chú hái, lần này ký 5 năm thì thế nào?”
5 năm, đó chính là một khoản lợi nhuận khổng lồ. Chú hai Đào không nghĩ tới vận khí đổi thay, lập tức vui mừng ra mặt, cả người càng thêm ân cần.
Bà nội còn đang làm giá, lúc này không hạ mặt xuống được, rất khó xử, dùng ánh mắt dò hỏi đây là có chuyện gì.
Chú hai Đào tiến sát vào bà nội, thấp giọng lẩm bẩm vài câu, tóm gọn là hạng mục bất động sản mà ông ta đang muốn quan chức kia châm chước rất có thể sẽ không chưa hoàn thiện, nhưng nếu tập đoàn Thịnh Mục có thể đầu tư cho ông ta một hạng mục mới, thì dòng tiền sẽ còn vượt xa rất nhiều so với hạng mục kia.
Nói cách khác, đứa cháu rể hiện tại này, tốt hơn rất nhiều so với người trước đó ông ta đã chọn cho Đào Liễu Liễu.
Lúc này sắc mặt bà nội mới tốt hơn chút.
Đào Liễu Liễu rất bất an, mặc dù cô không biết hợp đồng 5 năm này có bao nhiêu lợi nhuận, nhưng từ thần sắc của chú hai có thể đoán được đó là con số mình cũng không dám tưởng tượng.
Đây chẳng phải là mang lợi ích cho kẻ ác sao?
Cô không ủng hộ mà nhìn về phía Mục Bạc Chu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Mục Bạc Chu nắm lấy bàn tay căng thẳng của cô, mạnh mẽ mở ra, đặt trong tay mình nhéo nhéo.
Ngước mắt, cho cô một ánh mắt trấn an.
---
Tác giả có lời muốn nói: Đào Dã Nhiên: Các cậu mắt đi mày lại như vậy, có suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không?