Tại Sao Em Không Động Tâm

Chương 7.1: Ra mắt nhà bà nội

Thứ bảy, là ngày Đào Liễu Liễu và Mục Bạc Chu hẹn gặp bà nội.

Lúc này Mục Bạc Chu tự mình lái xe tới đón Đào Liễu Liễu.

Anh lái một chiếc Cadillac màu trắng, đường nét tuyệt đẹp duyên dáng. So với chiếc xe màu đen lạnh lùng trang trọng trước đó, chiếc xe này khiêm tốn hơn rất nhiều, cũng có vẻ trẻ trung hơn không ít.

Vương Giác, trợ lý của Mục Bạc Chu gần đây liền phát hiện, phong cách ăn mặc của ông chủ nhà mình dường như đã thay đổi từ màu tối sang màu sáng.

Có khi ngay cả cà vạt cũng không thắt, áo sơmi cở một hai cúc, tay áo xắn lên một chút, lộ ra làn da cơ bắp săn chắc.

Cũng không biết là muốn xòe đuôi khổng tước cho ai xem.

Hôm nay Mục Bạc Chu mặc áo sơ mi sa tanh màu xanh da trời, khi thấy Đào Liễu Liễu mặc bộ váy màu xanh bạc hà xuất hiện trong tầm mắt, khóe môi anh hơi cong lên.

Hai người nhìn như mặc đồ tình nhân.

Không hẹn mà cùng, cố tình lại trùng hợp như vậy.

Ngay cả không khí dường như cũng có chút tình thú nào đó.

Khi Đào Liễu Liễu đi đến bên xe, Mục Bạc Chu giúp cô mở cửa ở cạnh ghế lái.

“Lên xe đi.” Anh ngắn gọn rõ ràng nói.

Ngày hè khô nóng, khi Đào Liễu Liễu ngồi ở ghế phụ, mang đến một mùi thơm sảng khoái giống như mùi quýt.

Rất nhẹ, không phải nước hoa.

Giống như mùi dầu gội còn sót lại sau khi gội đầu.

Mục Bạc Chu liếc nhìn cô một cái. Đối với chuyện hai người gần như mặc đồ đôi, cô tựa hồ hoàn toàn không phát hiện.

Xe lên đường, phong cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu lùi lại.

Quang ảnh không ngừng nhấp nháy trước mắt, Đào Liễu Liễu gần như luôn trầm mặc, môi mím thẳng. Tuy rằng bình thường cô cũng không nói nhiều, nhưng giờ phút này hiển nhiên có chút tâm thần không yên.

Khi chờ đèn đỏ, Mục Bạc Chu gõ nhẹ ngón tay vào vô lăng: “Uống nước không? Trên xe có nước ởnhiệt độ thường.”

“Không cần, cảm ơn.”

“Em không cần nói cảm ơn với tôi.” Anh nhìn về phía trước, thần sắc thoạt nhìn có vài phần không để ý.

“Hả?” Đào Liễu Liễu phản ứng lại, anh là đang nói biểu hiện của cô quá khách khí.

Khách khí chính là xa cách, sẽ bị bà nội nhìn ra manh mối.

“Được.”

“Chút nữa gọi tôi là gì?”

Đào Liễu Liễu trầm mặc hai giây: “Bạc Chu?”

Khóe môi anh cong cong.

Đèn đỏ chuyển xanh, anh nhả phanh chân, xe nhập vào dòng xe cộ.

Khi tơis biệt thự nhà bà nội, Mục Bạc Chu dừng xe lại: “Đào Dã Nhiên đã ở bên trong chờ chúng ta.”

“Anh họ cũng tới sao?” Đào Liễu Liễu kinh ngạc.

Không chờ cô chần chờ, Mục Bạc Chu đã nhét cánh tay mềm mại của cô vào khuỷu tay mình. Như vậy sẽ thuận mắt hơn nhiều.

“Đi thôi.”

Bà nội đã nhận được tin nhắn Đào Liễu Liễu muốn mang bạn trai tới, phản ứng của bà, chỉ một câu ——

Tức giận, vô cùng tức giận.

Khi Đào Liễu Liễu cùng Mục Bạc Chu đứng ở ngoài cửa phòng khách, liền nghe được thanh âm của bà nội.

“Nó nóng lòng muốn kết hôn như vậy, có lẽ là sợ bụng lớn quá không giấu được bị người ta chê cười. Ai biết mặt ngoài giả vờ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng sau lưng chúng ta đã làm ra chuyện vô liêm sỉ gì!”

Trong phòng khách ngoại trừ bảo mẫu, thì chỉ có bà nội cùng Đào Dã Nhiên.

Những lời bà nội nói với Đào Dã Nhiên tất nhiên đã từng nói với những cô dì họ hàng gần xa.

Đào Liễu Liễu đứng ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Rõ ràng bên ngoài nắng gắt như lửa, nhưng lúc này lại như bị một trận mưa lớn bất ngờ dập tắt.

Cái lạnh thấu xương bao trùm lấy cô, trói buộc cô tại chỗ.

Cho đến khi, có một bàn tay vững chắc mạnh mẽ đặt lên vai.

Đào Liễu Liễu hoàn hồn, xấu hổ nhìn về phía Mục Bạc Chu: “Thật xin lỗi, tôi làm liên luỵ đến danh dự của anh…”

Mục Bạc Chu nhíu mày: “Cũng không phải em nói nhảm, em xin lỗi cái gì? Huống chi, em mới là người bị hại.”

“Tới cũng tới rồi, sao còn đứng ở ngoài cửa?” Giọng nói uy nghiêm lại khắc nghiệt của bà nội truyền đến.

Đào Liễu Liễu đành phải kéo Mục Bạc Chu, căng da đầu đi vào trong.

Ánh mắt bà nội xẹt qua nụ cười cứng ngắc của Đào Liễu Liễu, dừng trên người người đàn ông bên cạnh cô.

“Ngồi đi.” Giọng bà nhàn nhạt.

Người đàn ông trước mặt có vẻ ngoài tuấn tú , khí chất phi thường khi ngồi trên ghế sô pha, giống như không phải là khách, mà là một vị thẩm phán giấu giếm lai lịch.

Người như vậy, bà nội nhìn không thuận mắt.

“Cậu làm nghề gì? Làm buôn bán? Quy mô lớn đến mức nào?”

“Trong nhà có bao nhiêu anh chị em, tài sản sau này sẽ để lại cho cậu sao?”

Liên tục những vấn đề bắn tới, ngay cả ba Đào cũng chưa hỏi trắng ra như vậy.

“Bà nội.” Mục Bạc Chu đánh gãy lời bà nói, “Ba mẹ cháu chỉ có một mình cháu, nhưng tài sản cá nhân của cháu còn nhiều hơn ba mẹ cháu, cho nên có bao anh chị em cũng hoàn toàn không quan trọng.”

Bà nội nghẹn nghẹn: “Cậu lăn lộn trong xã hội từ rất sớm?”

Thật sự không giống lời nói của một người già nên nói.

“Sau khi tốt nghiệp đại học mới vào công ty thực tập, không tính là sớm.” Mục Bạc Chu tựa hồ cũng không buồn bực, nhàn nhạt đáp.

“Cậu nói cậu có nhiều tài sản, vậy cậu tính toán bỏ ra bao nhiêu tiền để cưới Liễu Liễu của chúng ta?”

Đào Liễu Liễu không nghĩ tới bà nội sẽ trực tiếp hỏi về tiền, nhất thời ngẩn ra, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Mục Bạc Chu, tay nắm chặt làn váy, vẻ mặt xấu hổ.

Mục Bạc Chu đương nhiên chú ý tới sự trầm mặc cùng giãy giụa của Đào Liễu Liễu, nhưng anh khẽ cười một tiếng: “Nếu ngài nói là lễ hỏi, thì cháu sẽ thoả luận với Liễu Liễu và ba mẹ cô ấy. Nhưng chuyện này, bà nội không cần nhọc lòng.”

“Tôi chính là quan tấm quá ít, mới khiến đứa chái gái lớn của tôi……” Bà nội bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Sắc mặt Đào Dã Nhiên thay đổi, có lẽ là đoán ra bà nội muốn nói gì, vội vàng nâng chung trà lên bắt đầu châm trà, muốn hòa hoãn không khí, chuyển đề tài.

Mục Bạc Chu mắt lạnh nhìn vị lão nhân gia này, biết có vài lời bà đã muốn nói từ lâu, mặc kệ uống mấy ngụm trà, nên nói vẫn sẽ nói.

“Đứa cháu gái lớn này của tôi, ai, hiếm khi có cậu không ghét bỏ bộ dáng trước đây của nó. Từ nhỏ nha, đã nhỏ nhỏ gầy gầy, cơm cũng ăn không được mấy miếng. Cậu cho rằng nó rất nhát gan, nhưng khi đi học đã có người đến tận nhà gửi thư tình cho nó, cũng không biết ở sau lưng chúng ta thay đổi mấy người bạn trai rồi, là tôi và ba mẹ nó không dạy dỗ tốt.”

Bà vòng vo một phen, cuối cùng mới nói những lời muốn nói.

Đào Liễu Liễu khϊếp sợ mà đứng lên: “Bà nội, bà…… Bà nói gì vậy?”

“Đừng tưởng rằng người lớn chúng ta không biết, những phụ huynh đó đều đến nhà cáo trạng, nói cháu làm ảnh hưởng đến việc học của con trai bọn họ, bảo giáo viên dạy dỗ cháu cho tốt.”

Lời trong lời ngoài, đều đang chỉ trích Đào Liễu Liễu từ nhỏ đã dây dưa với nhiều nam sinh.

Mục Bạc Chu tất nhiên biết đây là lời hãm hại ác ý của bà nội Đào, anh không lộ thanh sắc mà uống một ngụm trà, dường như không bị ảnh hưởng.