Bước chân không tự chủ được tiến lên, lại bị Đào Liễu Liễu kéo lại.
Đào Liễu Liễu “Xì” một tiếng cười nói: “Quên đi.”
Ánh mắt anh nhìn xuống dưới, tay cô nắm lấy mu bàn tay anh.
Là xúc cảm mềm mại xưa nay chưa từng có.
Rất thoải mái.
“Cậu bé nói gì?” Anh hỏi, lông mày anh bất giác dịu lại.
“Không có gì.” Đào Liễu Liễu chần chờ, “Anh bị hiểu lầm.”
Cuồng ma bảo vệ vợ, chính là thái độ bảo vệ vợ đến cùng. Nhưng cô và anh, rõ ràng không phải loại quan hệ này.
Lực chú ý của Mục Bạc Chu quay trở lại bàn tay hai người đang nắm lấy nhau.
Bàn tay khô ráo dày rộng của anh nắm lại một chút, không buông tay.
Lại nghĩ đến lần trước khi tạm biệt ở dưới lầu nhà cô, cô thử hỏi: “Ôm một cái?”
Nói rồi lại không chịu phụ trách.
Cô thiếu anh một cái ôm.
Đào Liễu Liễu không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt Mục Bạc Chu bỗng nhiên có chút…… U oán?
Váy bị ướt, buổi hẹn hò đành phải kết thúc sớm.
Mục Bạc Chu đưa Đào Liễu Liễu về nhà.
Sau khi lên xe, Đào Liễu Liễu nói tên một tiểu khu.
“Em không ở nhà?” Anh hỏi.
“Bình thường tôi ở một mình bên ngoài nhiều hơn, tôi có một căn chung cư nhỏ.” Đào Liễu Liễu thành thật trả lời.
Khi xe dừng lại dưới khu chung cư, Đào Liễu Liễu cởϊ áσ khoác trên người ra, muốn trả cho Mục Bạc Chu.
Mục Bạc Chu nhận lấy áo khoác đặt trên cánh tay, rũ mắt: “Tôi đưa em lên.”
“Không cần.” Đào Liễu Liễu cự tuyệt theo bản năng.
Mục Bạc Chu nhấp môi, không nói lời nào.
Lại tới nữa, cảm giác u oán mơ hồ này, làm Đào Liễu Liễu cảm thấy không khí quanh người đều nặng nề.
Nhưng hiện tại đưa cô lên lầu, cô phải mời anh vào uống ly trà, đi đi về về không biết đã muộn thế nào, cô cảm thấy, vẫn nên cự tuyệt thì hơn.
“Nơi này rất an toàn.” Cô nói.
Mục Bạc Chu nhìn quanh một vòng, nơi cô sống là một tiểu khu trung bình cao cấp, an ninh tuyệt đối, quả thật không đến mức có vấn đề.
Nhưng anh vẫn chưa đi.
“Hôm nay xem như chúng ta đã hẹn hò thành công?” Anh hỏi.
Nếu là một giờ trước, trong đầu còn có ý tưởng đếm ngược ngày bỏ vợ, anh tuyệt đối sẽ không hỏi ra những lời này.
Đào Liễu Liễu có chút ngoài ý muốn đối với vấn đề đột ngột này, căng da đầu đáp: “Tính đi. Tôi cảm thấy rất thành công.”
“Ừ, coi như đã tiến triển một giai đoạn, em không có biểu cảm gì sao?”
Anh đứng trước ô tô, cúi đầu nhìn cô.
Nghĩ thầm: Còn thiếu anh một cái ôm.
Đào Liễu Liễu đột nhiên nhanh trí.
Tối nay xem như lần đầu tiên bọn họ nắm tay, vậy tiếp theo chính là…… Chính là……
Cô có chút chột dạ mà liếc nhìn về phía tài xế.
Loại chuyện này, làm ở trước mặt người khác vẫn rất thẹn thùng.
Nhưng nếu anh đã đề ra, vậy cô cũng không thể không tình nguyện.
Sau đó…
Cô nhón chân, nhanh chóng hôn lên cằm Mục Bạc Chu một cái.
Sau đó chạy nhanh rời đi.
Trước mắt cô chỉ có thể làm được bước này.
Mục Bạc Chu nhìn bóng dáng cô gái chạy trối chết, trong lòng rung mạnh.
Nụ hôn vừa rồi, mềm mại giống như cánh hoa, lại làm anh giống như bị điện giật.
Một cảm xúc mãnh liệt chảy qua toàn thân, là khϊếp sợ? Xấu hổ và giận dữ? Khó tin?
Anh đứng tại chỗ, cảm giác như mình sắp bị đánh bại.
Nhưng hình như, cũng không có hại.
Hơn nửa ngày, Mục Bạc Chu lần nữa trở lại trong xe.
Tài xế không nhìn ra được cảm xúc trên mặt anh, thật cẩn thận hỏi: “Mục tổng, trở về chung cư hay là biệt thự?”
Mục Bạc Chu không nói chuyện, vẫn nhớ lại nụ hôn vừa rồi.
Trước khi hôn anh, bộ dáng Đào Liễu Liễu cố kỵ tài xế, tất nhiên không thoát khỏi mắt anh.
Tài xế nhìn về phía kính chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy ánh mắt ông chủ nhìn về phía anh ta âm trầm.
“Lần sau tôi hẹn hò, anh đừng theo tới.”
Tài xế: “……”
Anh ta làm sai cái gì? Chẳng lẽ chính anh ta muốn theo tới sao?
Đang dần bước vào giữa hè, những đợt nắng nóng bên ngoài đang dâng cao.
Đào Dã Nhiên đã tổ chức một “Hội đàm ba bên” trong phòng riêng ở nhà hàng do anh ta mở.
Anh ta, Đào Liễu Liễu, và Mục Bạc Chu.
Anh ta biết quan hệ của Đào Liễu Liễu và Mục Bạc Chu tiến triển rất thuận lợi.
Nhưng không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy.
Chủ yếu thể hiện ở việc, Mục đại tổng tài kim tôn ngọc quý như vậy, thế nhưng vừa gọi liền đến.
Hơn nữa, anh còn mang đến một phần văn kiện.
“Bảng tiến độ kết hôn?” Đào Dã Nhiên cầm tờ giấy A4 kia, mày nhíu chặt đầy dấu chấm hỏi.
Đào Liễu Liễu yên lặng uống một ngụm trà.
Cô làm một câu chuyện yêu đương.
Anh đáp lễ một phần bảng tiến độ kết hôn.
Anh như thế nào, có chút giống đang phân cao thấp với cô?
Không thể nào? Cô lặng lẽ liếc một cái Mục Bạc Chu, thấy thần sắc anh thản nhiên, có chút không để ý.
Sẽ không, có lẽ là ảo giác của cô.
Điều hoà trong phòng làm không khí thoải mái hơn.
Đào Dã Nhiên tự nhận là đầu óc linh hoạt, nhìn Đào Liễu Liễu và Mục Bạc Chu ngồi cách nhau rất xa, có chút đau đầu.
“Nếu không, trước khi đi gặp bà nội, hai người dứt khoát lãnh chứng trước đi?” Anh ta đề nghị, “Miễn cho đến lúc đó bị bà nội làm khó dễ.”
Mục Bạc Chu liếc anh ta một cái: “Cậu cảm thấy tôi không thể giải quyết vấn đề bà nội của cậu?”
Đào Liễu Liễu trầm mặc vài giây, ánh mắt di chuyển nhìn đi chỗ khác.
“Tôi đồng ý.” Cô nhẹ giọng nói, “Tôi đồng ý lãnh chứng trước.”
Căn phòng yên tĩnh.
Mục Bạc Chu giật giật lông mày.
Tầm mắt hạ xuống, liền nhìn thấy thân thể cô nhẹ run.
Xem ra, cô thật sự rất sợ bà nội.
Vậy càng phải gặp ngọn nguồn khiến cô sợ hãi trước.
“Lãnh chứng thì không khó.” Mục Bạc Chu nói, “Nhưng tôi muốn tranh thủ.”
“Vì thắng lợi em mới được tôn trọng.”
Đào Liễu Liễu ngẩn ra, hai chữ “Cảm ơn” nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời.
Lần đầu tiên, có người muốn chiến thắng để cô được tôn trọng.
----
Tác giả có lời muốn nói: Cậu bé: Cuồng ma bảo vệ vợ thật đáng sợ!