Đào Liễu Liễu cũng từng giống như những người bình thường, từng cho rằng mình không thể đạt được thành công theo nghĩa thế tục.
Bởi vì vấn đề gia cảnh, từ nhỏ cô đã không thể không thỏa hiệp rất nhiều lần trong đám anh chị em họ.
Liễu Liễu ban đầu chỉ là nhũ danh của cô, trước khi đi học, tên cô là Đào Vịnh Thanh. Khi mới vào mẫu giáo, cô cùng con gái của chú hai —— em gái họ của cô vừa lúc được phân đến cùng một lớp. Chỉ vì nghe thấy giáo viên khen “Cái tên Đào Vịnh Thanh này rất có khí chất của nghệ thuật gia”, mà em gái họ về nhà đã khóc lóc kể lể với bà nội.
“Bà nội, hôm nay giáo viên khen chị ấy, không có khen con……” Em gái họ thút tha thút thít nức nở, “Về sau con không bao giờ đi học nữa!”
Bà nội ôm cháu gái dỗ dành nửa ngày. Khi đó Đào Liễu Liễu đứng ở bên cạnh, giống như đã phạm sai lầm không dám nói một tiếng nào, thừa nhận ánh mắt oán hận của em gái họ.
Cuối cùng, biện pháp xử lý của bà nội là để Đào Hiếu Hiền sửa lại tên trên sổ hộ khẩu của con gái.
Lúc này em gái họ mới trở lại nhà trẻ lần nữa.
Đào Vịnh Thanh cũng theo đó trở thành tên cũ.
Mọi việc như thế, không ngừng tiếp diễn.
Nhỏ thì bị lấy đi đồ dùng học tập, lớn thì từ sơ trung đến cao trung cũng bị sửa nguyện vọng… Mỗi lần đều dùng sự “Hiểu chuyện” “Nhượng bộ” của cô mà kết thúc.
Duy nhất, viết truyện nhi đồng là lĩnh vực mà cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Nhiều năm như vậy, ngay cả em gái họ không vừa mắt cô cũng cảm thấy tính tình cô lạnh nhạt thờ ơ, không tranh sự đời. Mà sự thật là, không phải cô không tranh, mà là đem lý tưởng toàn thân để viết truyện nhi đồng.
Cô khoanh cánh tay mảnh khảnh, quật cường bảo vệ một góc thế giới nho nhỏ trước mắt mình.
Ở trong thế giới kia, cô có thể dang rộng đôi cánh, không hề cố kỵ.
Cũng chính vì có thế giới cổ tích này, lúc này cô mới có dũng khí, làm ra một chuyện “Đại nghịch bất đạo” trong mắt người nhà.
Quyết định hôn nhân của mình.
Vừa rồi Mục Bạc Chu nói gì?
Anh nói: “Nếu em cho rằng em đi được đến ngày hôm nay, đều là nhờ may mắn, vậy e rằng, em cũng không hoàn toàn hiểu chính mình.”
“Đúng vậy.” Đào Liễu Liễu nhìn về phía bóng đêm hơi lạnh, có chút xuất thần, “Hiện tại tôi đã giàu có hơn trước rất nhiều.”
Cô cười khẽ.
“Mặc dù, phần lớn tài sản của tôi còn chưa kết toán với nhà xuất bản.”
Mục Bạc Chu hơi nhướng mày, người tự xưng là giàu có ở trước mặt anh, thật đúng là không có mấy người.
Nhưng mà, anh hoàn toàn không muốn phản bác điều gì.
Thậm chí cảm thấy buổi hẹn hò trên sân thượng trống trải này, cũng rất độc đáo.
Đếm ngược ngày bỏ vợ, chấm dứt.
Dù sao thư viện này, là một cột mốc lịch sử trong cuộc đời khiến người ta tò mò của cô.
Một vấn đề xoay quanh trong đầu anh.
“Cô ‘giàu có’ như vậy lại phải sắm vai một người vợ hiền, không cảm thấy ủy khuất sao?”
Nếu cô kết hôn với anh, dựa theo thoả thuận —— nói một cách không dễ nghe —— nghĩa vụ của cô là trở thành hình ảnh của Mục Bạc Chu anh, thậm chí là tập đoàn Thịnh Mục.
Mục Bạc Chu vẫn chưa hiểu về hoàn cảnh sống của Đào Liễu Liễu, không biết loại trò chơi sắm vai này sớm đã là chuyện thường ngày của cô từ nhỏ đến lớn.
Không đợi anh hỏi ra khỏi miệng, một biến cố đã xảy ra.
Hai cậu bé chơi đùa đuổi nhau, một đứa đột nhiên lao về phía Đào Liễu Liễu, đâm sầm vào cô, trên mặt còn treo nụ cười bướng bỉnh.
Đào Liễu Liễu hơi lảo đảo, được Mục Bạc Chu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.
Nhưng nửa cốc trà chanh trong tay cô đổ ra làm ướt váy cô.
“Thật xin lỗi, chị gái xinh đẹp.” Cậu bé cười hì hì.
Ánh mắt Mục Bạc Chu u ám: “Cháu cố ý?”
“Chú nói gì vậy, cháu đã xin lỗi rồi.” Cậu bé lùi từng bước về phía sau, “Chú mau lau cho chị gái xinh đẹp đi.”
Mục Bạc Chu lười so đo với việc Đào Liễu Liễu được gọi là chị mà anh lại bị gọi là chú, ánh mắt anh nhìn quanh một vòng, nhíu mày.
Nếu là trường hợp anh quen thuộc, khách sạn hay là tầng VIP của trung tâm mua sắm, chỉ cần anh vừa ra lệnh, bảo vệ sẽ đến rất nhanh.
Nhưng nơi này, bảo vệ sẽ không vì việc nhỏ này mà ra mặt.
Anh cởϊ áσ khoác ra, khoác lên vai Đào Liễu Liễu.
Anh cao lớn, quần áo rộng, vừa lúc che khuất chỗ bị ướt của cô.
Sau đó anh ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn thẳng vào cậu bé: “Cháu như vậy cũng coi là xin lỗi?”
Sắc mặt cậu bé thay đổi, chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo.
Người chú trước mắt, giống như ác ma có thể đẩy ngã cậu bé, rồi đưa cậu xuống địa ngục.
Cậu bé “Oa” một tiếng khóc lớn, thu hút rất đông người xung quanh vây xem.
Bên tai vang lên lời chỉ trích đứt quãng “Đừng khi dễ trẻ con” “Người lớn so đo gì với một đứa trẻ”, Mục Bạc Chu lại hồn nhiên không thèm để ý, đặt một tay trên vai cậu bé, nhìn như tùy ý, nhưng lại chặt chẽ kiềm chế cậu bé.
Cậu bé khóc mệt, xin giúp đỡ mà nhìn về phía Đào Liễu Liễu ở bên cạnh.
Đào Liễu Liễu tất nhiên biết tâm tư của cậu bé. Vừa rồi đυ.ng phải cô, hẳn là cố ý, thậm chí có ý chiếm tiện nghi lúc hỗn loạn.
Những cậu bé ở độ tuổi này, đôi khi sẽ bị những suy nghĩ đen tối thúc đẩy làm một vài việc.
Cô bất đắc dĩ mà nhìn cậu bé.
Trong mắt có lời muốn nói: Phạm sai lầm, thì phải trả giá.
Cậu bé thật sự có chút sợ hãi. Đào Liễu Liễu nhìn dáng vẻ cũng không muốn giúp cậu giải vây, vậy cậu…
Mục Bạc Chu cúi người về phía trước: “Nhìn đồng phục của cháu, là học sinh tiểu học trường gần đây? Sau khi trích xuất camera, chú sẽ đưa hình ảnh vừa rồi cho bạn bè và giáo viên của cháu, mỗi người một đoạn.”
Sắc mặt cậu bé trắng bệch, môi giật giật, nói: “Thật xin lỗi, cháu sai rồi.”
Bởi vì sợ hãi mà sinh ra hối hận, mặc dù muộn màng, nhưng về cơ bản cũng đã khiển trách đủ.
Mục Bạc Chu lại không chịu bỏ qua: “Lời này, nên nói với chú sao?”
Cậu bé quay qua Đào Liễu Liễu, ngoan ngoãn cúi đầu: “Thật xin lỗi chị, là em sai rồi!”
Đào Liễu Liễu không tiếp tục truy cứu: “Lần tới đừng tái phạm, trở về đi.”
Cậu bé như được lệnh đặc xá, lui về phía sau một bước, thoát khỏi sự kiềm chế của Mục Bạc Chu, chạy nhanh về phía chỗ ngoặt.
Khi hoàn toàn rời khỏi phạm vi tầm mắt của hai người, cậu bé hơi có chút không cam lòng mà quay đầu lại, làm mặt quỷ về phía Mục Bạc Chu, hô lớn một tiếng “Cuồng ma bảo vệ vợ” sau đó mới chạy đí.
“Cái gì?” Mục Bạc Chu không nghe rõ, nhưng có thể phân biệt được cậu bé đang mắng anh.