Đào gia.
Sau khi Mục Bạc Chu rời đi, bầu không khí trong nhà không tốt lắm.
Ba Đào có vẻ nôn nóng nhất.
“Chàng thanh niên Mục Bạc Chu này không tồi, nhưng là gia nghiệp nhà bọn họ quá lớn, không phải gia đình chúng ta nên tìm, Liễu Liễu, con…… Vẫn nên chia tay với cậu ấy đi.”
Đào Liễu Liễu cứng họng.
Ba vừa rồi còn khách khách khí khí, hiện tại lại quay đầu phản đối.
Nhưng suy nghĩ kỹ, cũng nằm trong dự kiến.
Cô đột nhiên mang một người bạn trai về nhà, còn tính kết hôn, không khác nào đánh thẳng vào mặt bà nội. Có thể tưởng tượng được sau khi bà nội biết chuyện sẽ giận chó đánh mèo với ba. Ba không muốn thừa nhận sự tức giận này, tất nhiên sẽ khuyên cô chia tay.
Ba tiếp tục khuyên bảo: “Cuộc đời dài như vậy, ở cùng một người môn không đăng hộ không đối, sao có thể hạnh phúc được?”
Đào Liễu Liễu nhìn ông: “Vậy con kết hôn với người bà nội chỉ định, thì có thể hạnh phúc sao?”
“Đó là đương nhiên, người bà nội chọn cho con, khẳng định đã được kiểm tra kỹ càng, ba tuyệt đối tin tưởng……”
“Rầm” một tiếng, mẹ đập mạnh xuống bàn ăn. Cái đập này giống như đánh vào mặt ba, khiến ba lập tức im bặt.
“Đừng nói nhảm nói! Tôi còn không biết lão phu nhân kia nhà ông có tính toán gì sao?” Mẹ nổi giận đùng đùng, “Mặc dù tôi không chấp nhận tiểu tử Mục gia, nhưng cũng tuyệt đối không thừa nhận tên quan nhị đại không học vấn không nghề nghiệp kia. Ông cảm thấy ông là con trai của người ta, nhưng chẳng lẽ ông không phải ba của con gái ông? Vậy mà có thể nói ra được lời này!”
Đào Liễu Liễu không nói chuyện, cô cảm thấy mẹ rất kiên cường.
Nói rất đúng.
Sau khi Mục Bạc Chu trở lại công ty, Đào Liễu Liễu cũng gửi tin nhắn tới.
“Ba mẹ tôi không phản đối, nhưng muốn kết hôn còn phải thuyết phục bà nội tôi.”
Cô bỏ bớt cuộc tranh luận gà bay chó sủa trong nhà, nói thẳng vào kết quả.
Không phản đối, nhưng cũng không nói là đồng ý.
Theo quan điểm của Mục Bạc Chu, “Không phản đối” lại có nghĩa là ván đã đóng thuyền.
Anh cười cười, phân phó với trợ lý: “Điều tra tư liệu về công ty của chú hai Đào Dã Nhiên, liệt kê tất cả các hoạt động kinh doanh giữa tập đoàn Thịnh Mục với ông ta.”
Sau đó, anh trả lời tin nhắn của Đào Liễu Liễu.
“Nếu gia đình em nghĩ như vậy, thì tôi sẽ đi gặp mặt bà nội em.”
Đào Liễu Liễu nhận được tin nhắn, chỉ cảm thấy có vài phần quẫn bách.
Mặc dù đã đồng ý kết hôn với Mục Bạc Chu, nhưng tiến độ này có phải quá vội vàng rồi không?
Mục Bạc Chu lại nói: “Nhưng trước khi gặp bà ấy, chúng ta phải bồi dưỡng tình cảm một chút.”
“Chúng ta phải gặp mặt nhau.”
“Hẹn hò.”
Ba tin nhắn lần lượt được chuyển đến, mỗi tin nhắn đều ít chữ hơn cái trước, mỗi lần đều khiến trái tim Đào Liễu Liễu đập thình thịch.
Hẹn hò?
Tay cô thậm chí có chút run run, vì thế đã gửi một dấu chấm hỏi đi.
Mục Bạc Chu thoạt nhìn tâm tình không tồi, còn giải thích với cô: “Em đã viết câu chuyện tình yêu rồi, cho nên không thể một lần hẹn hò cũng không có được. Đến lúc đó chúng ta bằng mặt không bằng lòng, chẳng lẽ bà nội em nhìn không ra?”
Thì ra là để sau này diễn kịch tốt hơn.
Nghĩ đến tâm tư thâm trầm rồi lại dị thường cẩn thận của anh, Đào Liễu Liễu lập tức hiểu được nỗi lo của anh.
Trước khi đi gặp bà nội, bọn họ quả thật cần phải tiếp xúc nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm một chút —— cho dù chỉ là bề ngoài.
Mục Bạc Chu thấy Đào Liễu Liễu rất lâu không trả lời, sắc mặt chậm rãi trầm xuống.
Anh nhìn lại lịch sử trò chuyện, cảm thấy vấn đề mình đưa ra quá mức chủ động.
Ngay cả anh cũng cảm thấy không thích hợp.
Lấy thân phận, địa vị cùng điều kiện của anh, hà tất phải thuyết phục, dụ dỗ như vậy?
Anh nghiến răng.
Nhìn thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập” trên giao diện trò chuyện, anh lập tức gửi một tin nhắn mới.
“Nhưng tôi chỉ có thời gian sau 8 giờ tối.”
Ngụ ý: Mặc dù chúng ta hợp tác, nhưng cũng không phải tôi cần cô. Tôi cũng rất bận.
Dòng chữ “Đối phương đang nhập” biến mất.
Lại im lặng một lát.
Mục Bạc Chu đặt điện thoại xuống bàn, đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất.
Hít một hơi thật sâu.
Sau khi đi lại vài bước, vòng trở lại trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên.
Đào Liễu Liễu: “Địa điểm tôi chọn được chứ?”
“Thứ tư 8 giờ rưỡi, số 1 đường Tân Giang.”
Ngón tay thon dài nhanh chóng trả lời: “Đến lúc đó gặp.”
Nhìn thấy Mục Bạc Chu trả lời, Đào Liễu Liễu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nhìn chằm chằm tin nhắn của anh, trong đầu cô đều là “Buổi tối” cùng “Hẹn hò”, hai chữ này hợp lại với nhau làm người ta liên tưởng tới những thứ không trong sáng.
Cô biết người trưởng thành yêu đương rất dễ tiến đến bước khó nói, nhưng cô…… Dù sao cũng chưa chuẩn bị tâm lý.
Vạn nhất Mục Bạc Chu kiên trì…… Dựa vào phản ứng bản năng của cô, chỉ sợ sẽ cho người kia một cái tát.
Cuối cùng nháo đến khó coi.
Vẫn may, địa điểm là do cô chọn.
Sáng thứ tư, Mục Bạc Chu đi ra từ phòng tắm bước vào phòng để đồ, anh đứng trước gương toàn thân chần chừ một hồi.
Trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ: Tối nay hẹn hò.
Phòng để đồ được trang bị quản lý thông minh, có thể kết nối internet.
Anh giơ tay chạm vào màn hình tìm kiếm trước gương lớn: Lần đầu tiên hẹn hò nên mặc gì……
Anh gõ xong một hàng chữ, rồi lại xoá đi.
Anh cảm thấy mình diễn quá nhập tâm rồi.
May mắn, kịp thời ngăn cản chính mình.
Không ai có thể ảnh hưởng đến tâm tình của anh, ai cũng không thể.
Tối đó 8 giờ, ô tô của Mục Bạc Chu chậm rãi đi trong màn đêm yên tĩnh.
Tạm gác lại công việc phức tạp, anh dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tài xế đưa anh đến địa điểm hẹn hò.
Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ bảo trợ lý kiểm tra địa điểm hẹn hò kỹ càng trước.
Nhưng anh không làm vậy.
Đây cũng không phải là khinh địch.
Nếu địa điểm hẹn hò là một nhà hàng, như vậy Đào Liễu Liễu trực tiếp nói tên cửa hàng là được rồi.
Nhưng cô không làm vậy, mà dùng địa chỉ “số 1 đường Tân Giang”.
Xem ra, cô muốn nắm giữ quyền chủ động của buổi hẹn hò này.
Vậy anh sẽ thuận theo ý cô.
Cô là một đối thủ nhiều lần làm trái tim anh dao động, đây là sự tôn trọng anh dành cho cô.
Hơn nữa, nội tâm Mục Bạc Chu cũng mơ hồ phỏng đoán, thái độ thích hợp trong tình yêu, hẳn là hưởng thụ.
Cái gọi là nhất kiến chung tình trong tiểu thuyết, tình yêu không trộn lẫn lợi ích, cả đời này hẳn là anh sẽ không gặp được. Như vậy, sự dung túng cho tình yêu này, chỉ sợ cũng là toàn bộ những gì anh nguyện ý đưa ra.
Tối nay, không bằng anh nên buông bỏ sự đề phòng, để cô chủ động.
Xe dừng lại.
“Mục tổng, tới rồi.” Tài xế nói.
Mục Bạc Chu ngừng nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra.
Anh xuống xe, ngẩng đầu lên, đột nhiên một toà nhà cao lớn hiện ra trước mắt, một dòng chữ đỏ bắt mắt.
Địa điểm hẹn hò đầu tiên của bọn họ thế nhưng là ——
Thư viện thành phố?