Tại Sao Em Không Động Tâm

Chương 4.2: Ôm một cái

Đào Liễu Liễu ho nhẹ một tiếng, ngửa đầu hỏi: “Các cặp đôi bình thường, dưới tình huống này…… Có phải sẽ ôm nhau một cái không?”

Ôm một cái?

Trái tim xao động của Mục Bạc Chu mới vừa ổn định lại, hiện tại tựa như bị một mũi tên nào đó bắn trúng.

Tạo ra một cơn rung động chính xác.

Từng nghe nói, có loại mũi tên gọi là mũi tên của Cupid.

Nhưng hiện tại anh không phân biệt rõ ràng được.

Anh nhướng mày, cân nhắc “Ôm một cái” sẽ là động tác sắc bén gì.

Dường như rất mê người, nhưng thứ mê người thường tràn ngập nguy hiểm.

Mặc dù anh cơ bản đã tiếp nhận cô, muốn cùng cô tiến hành trò chơi hôn nhân.

Nhưng hiện tại cô muốn làm gì? Chẳng lẽ cô muốn quyền chủ động giữa hai người thuộc về cô?

Không thể được như cô mong muốn.

Nội tâm Mục Bạc Chu đã vang lên nhịp trống mai phục khắp nơi.

Đáy mắt, hiện lên cảm xúc phức tạp.

Nhưng nếu anh cự tuyệt yêu cầu “Ôm một cái” này, có phải sẽ bị coi là đào binh không?

Vậy thì ứng chiến đi, cũng không phải là không thể.

Đào Liễu Liễu nhìn ra vẻ không tình nguyện của anh, vội vàng giải thích: “Là tôi mạo phạm, quên đi.”

Mục Bạc Chu vừa muốn nâng hai tay lên, cảm xúc liền bị một câu “Quên đi” đánh tan.

Anh có chút phẫn nộ, những thủ đoạn vụng về đắm chìm trong du͙© vọиɠ này trên thương trường không phải là anh chưa thấy qua, nhưng cố tình vẻ mặt hồn nhiên của cô gái trước mắt này, anh không thể hiểu được rốt cuộc cô…

Tóm lại, cảm giác tâm tình bị cô bắt chẹt, thật không tốt.

Trên xe trở về, Mục Bạc Chu ngồi một mình ở ghế sau, mắt phượng thâm thúy khó lường.

Khi tới nơi, rõ ràng anh vẫn là vị tướng quân chiến thắng.

Dù bây giờ không bại trận, nhưng tâm tình vẫn cảm thấy vô dị.

Đây dường như, là cuộc thi thầm lặng giữa anh và Đào Liễu Liễu, nhưng không chỉ dừng lại ở đó.

Phương pháp để đột phá cục diện bế tắc, đó là huy động thế lực bên ngoài.

Anh lấy điện thoại ra, tìm số của Đào Dã Nhiên, trực tiếp gọi qua.

“Uy, Bạc Chu?”

“Nhà bà nội cậu xảy ra chuyện gì?” Mục Bạc Chu chậm rãi nói, chỉ là khóe miệng lại có chút lạnh lùng.

Đào Liễu Liễu muốn lóe hôn là vì bà nội cô, như vậy anh phải tìm hiểu căn nguyên vấn đề trước.

Chỉ cần biết người biết ta, anh vẫn sẽ là tướng quân nắm chắc thắng lợi như cũ.

Bà nội Đào Liễu Liễu Hoàng Như Trân có ba người con trai, con trai lớn là ba của Đào Liễu Liễu, nhưng ông chỉ là con nuôi.

Lúc trước Hoàng Như Trân cho rằng mình không thể sinh con, lại nghe người ta nói ôm đứa bé thì có thể xung hỉ, vì thế liền nhận nuôi con trai lớn, đặt tên là Đào Hiếu Hiền.

Cũng là chữ “Hiếu” trong tên này, đã trói buộc người đàn ông này cả đời.

Đào Hiếu Hiền tính tình hiền lành, không tranh không đoạt, sau khi em hai em ba sinh ra thì rất chịu thương chịu khó, việc gì cũng làm. Sau đó ông tốt nghiệp trường sư phạm, làm giáo viên trung học, rồi cưới vợ sinh con. Vốn dĩ cuộc sống trôi qua bình yên hạnh phúc, nhưng sau khi tách ra, Hoàng Như Trân vẫn coi ông như tài xế và nhân viên.

“Ông nội tớ mười năm trước bị liệt, sau đó bà nội phân phòng ngủ với ông nội, ba tớ mời y tá đến chăm sóc ông nội.” Đào Dã Nhiên nói trong điện thoại, “Nhưng bà nội tớ vẫn muốn bác cả ba ngày hai lần về nhà, ở lại cả đêm để chăm sóc ông nội.”

Nghe Đào Dã Nhiên nói, Mục Bạc Chu nhíu mày: “Bà nội cậu thật biết cách tra tấn người khác, chỉ cần lợi dụng sự chịu thương chịu khó của bác cả cậu, sẽ không sợ ông ấy không nghe lời.”

“Ai, tớ nói lời này giống như đang tự nói xấu gia đình mình.” Đào Dã Nhiên bất đắc dĩ nói, “Nếu không phải vì hạnh phúc của Liễu Liễu nhà chúng tớ, tớ mới không nói điều này.”

“Vậy bây giờ thì sao, tại sao bà nội cậu lại đánh chủ ý…Lên người Liễu Liễu?” Mục Bạc Chu đang do dự giữa “Em họ cậu” và “Liễu Liễu”, vẫn lựa chọn cái sau.

Nếu cô đã là vị hôn thê của anh, gọi tên cô thì có làm sao.

Ba của Đào Dã Nhiên là em ba của Đào Hiếu Hiền, kinh doanh một công ty gia đình cỡ trung, cũng là tiểu phú ở địa phương.

Vấn đề lần này, là ở trên người chú hai của anh ấy.

“Chú hai của tớ kinh doanh thua lỗ rất nhiều, hiện tại đang tiếp nhận một toà bất động sản dang dở, muốn xoay chuyển tình thế. Bất động sản này tuy tốt, nhưng vẫn phải chờ chính phủ phê duyệt mới có thể bán được. Bà nội tớ nghe nói con trai của một quan chức nằm trong nhóm phê duyệt coi trọng Liễu Liễu nhà của chúng ta, cho nên…”

“Muốn dùng hôn nhân của cô ấy đi đánh đổi, chỉ vì một bản phê duyệt đơn thuần?”

Mục Bạc Chu dù đang ngồi, cả người chìm trong chiếc ghế đen, cũng không che nổi khí chất nổi bật của anh.

Lúc này, khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên lạnh lẽo.

Đào Dã Nhiên ở bên kia điện thoại dường như chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ xa, run lập cập.

“Ai…… Hắc hắc, Bạc Chu tớ nói cho cậu biết, tớ và chú hai cùng bà nội tớ không giống nhau, vừa nghe được chuyện này tớ liền báo cho Liễu Liễu biết, để em ấy nhanh nghĩ cách chạy trốn. Nhưng Liễu Liễu biết nếu em ấy chạy trốn, thì người chịu khổ sẽ là ba mẹ cô ấy, cho nên mới mới ở lại muốn tự mình giải quyết vấn đề.”

“Khó trách.”

“Khó trách cái gì?”

Mục Bạc Chu tạm dừng một lát, nhẹ nói: “Khó trách cô ấy gầy.”

Anh nhớ tới, trên bàn trong phòng Đào Liễu Liễu đặt một khung ảnh, trong ảnh là một cô gái với nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, khoảng tầm bảy tám tuổi, trên mặt mang theo vẻ mập mạp đáng yêu.

Hiện tại Đào Liễu Liễu so với cô bé trong bức ảnh, đương nhiên là gầy hơn.

Nếu lúc này Đào Liễu Liễu nghe thấy Mục Bạc Chu nói như vậy, có lẽ sẽ ngước mắt lên nói với anh: “Anh cảm thấy tôi gầy? Cảm ơn.”

Nhưng hiện tại người nghe được lời này lại là Đào Dã Nhiên, anh ấy chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Quá không phù hợp!

Loại quan tâm một người gầy hay không, thế nhưng được nói ra từ trong miệng của ác ma Mục Bạc Chu, anh ấy nhất thời không phân rõ, đại ma vương là đang tỏ ra ghét bỏ không thuận mắt, hay là thật sự quan tâm đến em họ của mình.

Thật sự là…… Quá khiến người ta tò mò!

Nhưng không chờ anh ấy nói bóng nói gió hỏi ra đáp án, Mục Bạc Chu đã kết thúc cuộc trò chuyện.

Ngoài cửa sổ xe, ánh vàng phía tây.

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ gõ lên cửa sổ xe.

Ánh hoàng hôn vốn dịu dàng chói lóa, giờ khắc này lại trở nên ám trầm như máu.

Trong ánh sáng nhỏ vụn, đáy mắt Mục Bạc Chu hiện lên một nụ cười nham hiểm.

Anh thấy rõ, đối thủ của anh không phải là Đào Liễu Liễu.

Từ giờ trở đi, dường như ngọn thương của anh cuối cùng cũng nhắm trúng mục tiêu thật sự.

----

Tác giả có lời muốn nói: Mục tổng: Quan hệ của chúng ta chính là cấu kết với nhau làm việc xấu? Bảo bảo này không dễ dỗ đâu!

Đào bảo:……

Mục tổng: Reo lên! Tiếng trống mai phục bốn phía!

Tác giả: Anh xác định đó là nhịp trống, không phải nhịp tim đập?