Trong phòng ngủ, Đào Liễu Liễu thu dọn đơn giản giường đệm, mới nhìn về phía Mục Bạc Chu.
Đáy mắt lóe lên vài phần quật cường.
Cô không mở miệng, nhưng như thể dùng ánh mắt để nói chuyện: Mặc dù tôi mặc váy ngủ búp bê, còn viết truyện nhi đồng, nhưng tôi không hề ấu trĩ.
Mục Bạc Chu đối diện với ánh mắt của cô, đột nhiên có chút buồn cười.
Vì thế bất giác khóe môi hơi cong lên.
Anh cảm thấy, dường như mình đến nhà cô là vì muốn nhìn thấy cảm xúc của Đào Liễu Liễu lộ ra ngoài.
Anh đã thành công rồi.
“Anh…… Tùy tiện ngồi đi, tôi đi ra ngoài.” Đào Liễu Liễu nhẹ giọng dặn dò, ánh mắt nhẹ quét qua mặt bàn, sau khi xác nhận không có đồ riêng tư gì lộ ra ngoài, mới đóng cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách, mẹ cô với vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn rất không vui.
Ngược lại, ba cô bởi vì chịu sự chèn ép của bà nội từ nhỏ, tính cách vốn dĩ đã hay lảng tránh, lúc này lại khá dễ chịu.
Đào Liễu Liễu căng da đầu bước tới.
Ba mẹ hỏi cô ngắn gọn quen biết Mục Bạc Chu như thế nào, đối phương làm nghề gì.
Đào Liễu Liễu dựa trên câu chuyện tình yêu mình viết, nói là anh họ Đào Dã Nhiên giới thiệu hai người quen nhau.
Vốn dĩ cũng là sự thật, chẳng qua cô dời thời điểm hai người quen nhau là một năm trước.
Nghe nói Mục Bạc Chu là tổng tài tập đoàn Thịnh Mục, tay cầm tách trà của ba run run, do dự một chút, mới đưa trà vào bụng.
Lại đột nhiên ho dữ dội.
Có lẽ mẹ cô nhạy cảm hơn ba cô, bà đột ngột nói: “Liễu Liễu, con nói thật cho ba mẹ biết, có phải con không muốn nghe theo sự sắp xếp hôn nhân của bà nội, nên mới tạm thời tìm một người để hù doạ chúng ta không?”
“Đương nhiên không phải.” Đào Liễu Liễu cố gắng bình tĩnh.
“Thật sự không phải đã thương lượng kỹ càng với anh họ con, diễn kịch cho chúng ta xem?” Mẹ Đào gần như đoán đúng toàn bộ.
Đào Liễu Liễu tiếp tục mạnh miệng: “Con…… Tình cảm của con và Bạc Chu rất tốt. Không tin, chút nữa mẹ hỏi anh ấy xem.”
Mọi người thường nói người làm kinh doanh rất giỏi che giấu cảm xúc, am hiểu ngụy trang và đánh cờ. Cô nghĩ, công phu diễn kịch của Mục Bạc Chu hẳn là cũng…… Không tồi đi?
Sau khi “thẩm vấn” con gái xong, hai vợ chồng Đào thị mới gọi Mục Bạc Chu ra sô pha phòng khách, thuận tiện đuổi Đào Liễu Liễu vào phòng bếp.
Như đang bức cung hai nghi phạm khác nhau.
Nhưng giọng điệu của hai vợ chồng ở trước mặt Mục Bạc Chu vẫn ôn hòa hơn không ít.
Đào Liễu Liễu đun nước trong phòng bếp, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh.
“Mục tiên sinh, tôi biết cậu và Đào Dã Nhiên anh họ Liễu Liễu là bạn tốt.” Là ba Đào đang nói chuyện, “Nhưng tôi nghĩ, nhà chúng ta và nhà cậu chênh lệch quá lớn.”
“Chú.” Giọng nói dịu dàng trả lời, “Cháu thích chính là Liễu Liễu, những chuyện khác không quan trọng.”
Mặc dù chỉ là lời nói dối sáo rỗng, nhưng Đào Liễu Liễu vẫn vô thức sờ lên má mình.
Có chút nóng.
Nghe lời nói của anh, thật sự rất giống đang tỏ tình.
“Hơn nữa, thật ra là cháu đang cần cô ấy.” Mục Bạc Chu không biết ấp ủ cái gì trong phòng, lúc này quyết định khiến tình huống trở nên nghiêm trọng hơn, “Nhà cháu đang thúc giục cháu rất gấp, ba mẹ cháu đều rất thích Liễu Liễu, bọn họ nói nếu năm nay không kết hôn, thì sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà, khiến cháu mất việc ở tập đoàn.”
Ba mẹ Đào: “……”
Đào Liễu Liễu: “……”
Trên thương trường, chỉ chú trọng kết quả.
Bất luận quá trình có kịch liệt như thế nào, đều phải xem ai là người chiến thắng.
Cho nên Mục Bạc Chu không cảm thấy mình nói như vậy có gì không ổn.
Nếu cần, anh thật sự có thể tự đá mình ra khỏi ban quản trị, rồi sắp xếp một con rối tổng tài là được.
Đào Liễu Liễu lo lắng sẽ trì hoãn thời gian của Mục Bạc Chu, cuối cùng vẫn tìm lý do để ba mẹ thả người.
Mục Bạc Chu không ở lại ăn cơm, nhưng thật sự đã lãng phí thời gian và tinh lực.
Nhiệm vụ gặp mặt người lớn đầy gian khổ, xem như đã hoàn thành bước đầu.
Đào Liễu Liễu thầm than không hổ là anh, năng lực tùy cơ ứng biến cực đỉnh, không có sơ hở gì.
Lúc anh rời đi, Đào Liễu Liễu đưa anh xuống dưới lầu.
Chiếc Maybach màu đen bắt mắt ở ngay bên cạnh, khi Đào Liễu Liễu tạm biệt Mục Bạc Chu: “Vừa rồi mẹ tôi có chút hung dữ, anh đừng để bụng. Bà ấy chính là như vậy, chỉ là không vui vì tôi không nói trước việc có bạn trai.”
Mục Bạc Chu hỏi: “Bà ấy sẽ giáo huấn em sao?”
“Có lẽ vậy, nhưng không sao, tôi có thể ứng phó được.”
Mục Bạc Chu cúi đầu nghe cô nói chuyện, rất chăm chú.
Bỗng nhiên, anh vươn tay ra, vuốt vẻ ngọn tóc của Đào Liễu Liễu.
Đào Liễu Liễu có chút nghi hoặc, thân thể theo bản năng lui về phía sau, lại bị một tay khác của anh đè lại.
“Trên tóc em có dính thứ gì đó, để tôi lấy đi.” Giọng nói trong trẻo của anh vang lên bên tai.
Đào Liễu Liễu nhẹ giọng “Ồ”, sắc mặt ửng đỏ, có chút không biết phải làm sao.
Khuôn mặt lạnh lùng vốn có của Mục Bạc Chu, đột nhiên trở nên nhu hòa.
Anh lại nói: “Ba em đang nhìn chúng ta từ ban công, anh cảm thấy, chúng ta vẫn nên thể hiện thân mật một chút.”
Đào Liễu Liễu không hoài nghi anh, cô còn tưởng tượng ra cảnh bố mình dựa vào ban công nhìn lén, cảm giác như mình đang ở đó.
Cô gật đầu: “Đúng thật, không thể để bọn họ nhìn ra chúng ta đang cấu kết với nhau làm việc xấu.”
Mục Bạc Chu giữa mày buộc chặt: “Em nói cái gì?”
Đào Liễu Liễu nhạy cảm nhận ra anh có chút tức giận, vội giải thích: “Tôi nói, chung sức hợp tác.”
Mục Bạc Chu thần sắc khó nói, cứ như vậy an tĩnh mà nhìn cô.
Hai người không nói lời nào như vậy, không khí rất nhanh liền trở nên kỳ quái.
Đầu hè, cỏ cây sinh trưởng, gió nhẹ thổi trong không khí, mang đến cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Mục Bạc Chu hít sâu một hơi, quanh quẩn bên chóp mũi, không biết là mùi hương của Đào Liễu Liễu, hay là mùi hoa cỏ từ đâu đến.