Sau khi Mục Bạc Chu kết thúc chuyến công tác trở về, anh gặp mặt Đào Liễu Liễu lần thứ hai.
Địa điểm gặp mặt là trụ sở tập đoàn Thịnh Mục, trong văn phòng của anh.
Vương Giác trợ lý của Mục Bạc Chu tự mình xuống lầu đón Đào Liễu Liễu đến tầng văn phòng của tổng tài.
Cô mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân. Suy xét đến trường hợp gặp mặt, hôm nay ra cô khoác một chiếc áo tây trang trước khi ra cửa, thoạt nhìn cô không quá khác những nhân viên làm việc bình thường.
Nhưng sự khác biệt giữa con người không phải chỉ một chiếc áo khoác là có thể che được.
Khi cô bước đi, cô có cảm giác giống như tiên nhân độc lạ bước trên mây.
Khi Đào Liễu Liễu được Vương Giác dẫn qua khu thư ký, tiếng nghị luận yên lặng vang lên khắp nơu.
Vương Giác lén nhìn Đào Liễu Liễu đi bên cạnh.
Nếu là cô gái bình thường, lúc này có lẽ sẽ hơi đỏ mặt bởi mình là trung tâm của tiếng nghị luận, hoặc thẹn thùng, hoặc hưng phấn, nhưng cô lại cố tình có cảm giác đứng ngoài cuộc.
Mặc dù Mục Bạc Chu không nói rõ cô có thân phận gì, nhưng với độ nhạy bén nghề nghiệp của Vương Giác, quan hệ của vị này với Mục tổng, tuyệt đối không đơn giản!
Vương Giác gõ cửa văn phòng tổng tài hai tiếng.
Bên trong cánh cửa vang lên tiếng trả lời của người đàn ông: “Vào đi.”
Khi Vương Giác dẫn Đào Liễu Liễu vào văn phòng, Mục Bạc Chu đã đặt văn kiện trong tay xuống. Đào Liễu Liễu vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy hình ảnh ông chủ khoanh hai tay ngả người ra phía sau, không nghĩ tới anh đứng dậy rất nhanh, đi đến sô pha ngồi xuống đối diện cô.
“Uống cà phê?” Anh hỏi.
“Được, cảm ơn.”
“Hai ly cà phê.” Mục Bạc Chu nói với Vương Giác.
Vương Giác cung kính lại lưu loát đi ra ngoài, nhưng tinh thần buôn chuyện trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.
Bên trong văn phòng chỉ còn lại hai người, đây là lần đầu tiên bọn họ ở riêng với nhau.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu rọi phía sau Đào Liễu Liễu, làm nổi bật làn da mịn màng với lông tơ thưa thớt trên cổ cô.
Cô cúi đầu, lấy ra một tập tài liệu từ trong ba lô.
“Đây là……” Mục Bạc Chu hơi nhướng mày.
“Câu chuyện yêu đương.” Đào Liễu Liễu trả lời, giọng nói thanh nhuận.
Cô đưa văn kiện cho Mục Bạc Chu, như thể đang trình bày một kế hoạch.
“Mục tiên sinh, trước đó anh đã nói, chúng ta phải tuyên bố với bên ngoài là đã hẹn hò được một năm. Cho nên tôi đã biên soạn một câu chuyện tình yêu. Từ lần đầu tiên gặp mặt, đến thời gian địa điểm hẹn hò sau đó đều có, như vậy dấu hiệu hẹn hò của chúng ta sẽ rõ ràng hơn.”
Mục Bạc Chu dù đã nhận lấy tài liệu, nhưng không thật sự đọc nó.
Anh hiếm khi thất thần.
Nhớ tới cuốn truyện nhìn thấy ở sân bay.
Đó là một câu truyện cổ tích với chủ đề mới lạ độc đáo, nhân vật chính là một hạt bụi, câu chuyện thể hiện góc nhìn của hạt bụi.
Trong câu chuyện, ngay cả một con ốc sên cũng là một ngọn núi lớn.
Lúc đầu anh cho rằng, thân là tác giả Đào Liễu Liễu đang ẩn dụ mình giống như một hạt bụi nhỏ bé.
Hiện tại anh cảm thấy, anh nhầm rồi.
Sai một li đi một dặm.
Những gì cô biểu đạt, dường như là dù chỉ là hạt bụi, cũng có thể vui vẻ đi du lịch vòng quanh thế giới một cách tự do.
Anh ngước mắt nhìn cô, trong mắt cô quả thật có sự kiên cường.
Cô không sợ anh.
Cô không tính tỏ ra hèn mọn trước mặt anh, không hề nịnh hót.
Không chỉ như thế.
Ánh mắt cô vẫn ôn nhu như nước giống như lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cũng không chút tình cảm.
Ánh mặt trời bao phủ cô, cả người giống như một cánh hoa, phảng phất có thể bay đi theo gió đến một nơi anh không thể bắt được bất cứ lúc nào.
Vương Giác bưng tới hai ly cà phê, liếc mắt nhìn thấy hai chữ “Tình yêu” trên phần văn kiện, tay cầm cà phê gần như run rẩy như bệnh Parkinson.
Anh ta nhanh chóng bỏ chạy, đóng cửa.
Mục Bạc Chu cúi đầu uống một ngụm cà phê, che giấu một tia cảm xúc khó nói.
Đào Liễu Liễu thấy Mục Bạc Chu lâu như vậy không nói gì, cho rằng kịch bản quá mức khô khan, liền kiên nhẫn hỏi: “Mục tiên sinh, nếu anh muốn bản PPT, tôi cũng có thể……”
Mục Bạc Chu cười.
Nội tâm có chút oán trách, đồng thời không thể không thừa nhận tư duy của cô rất thú vị, thậm chí…… Có chút mê người.
Bàn tay gân mạch rõ ràng của anh đặt văn kiện sang một bên, nghiêng người về phía trước.
“Đào tiểu thư không hổ là tác gia, biên soạn những thứ này rất thuần thục.”
Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, hô hấp gần gũi có thể nghe được, Đào Liễu Liễu lập tức rũ mắt xuống tránh đối diện với nhau.
Trong sự im lặng, Mục Bạc Chu bỗng nhiên muốn vòng tay qua cổ cô, nhẹ nhàng ôm cô, sau đó tựa đầu cô tựa vào vai mình——
Tưởng tượng quá mức cụ thể, anh kịp thời cắt đứt.
“Đi thôi.” Anh đứng lên, nói, “Đi gặp ba mẹ em.”
Qua vài giây, Đào Liễu Liễu mới phản ứng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh.
“Này, như vậy có đột nhiên quá không?” Yết hầu cô có chút nghẹn, “Nhưng tôi còn chưa nói cho ba mẹ tôi.”
Nhìn thấy vẻ mất khống chống trong chớp mắt của cô, trong lòng Mục Bạc Chu đột nhiên vui sướиɠ vài phần.
Anh hiểu rõ, cũng tin tưởng một điều:
Tình trường chính là chiến trường.
Anh không thể thua, không thể đem quyền khống chế rơi vào tay đối phương. Anh phải khiêu chiến cô, áp chế cô, chiến thắng cô.
Mà không phải để cô trở thành một cánh hoa có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Khí chất của Mục Bạc Chu lộ ra chút tản mạn cùng tùy tính, không giống với bộ dáng câu nệ lạnh nhạt bình thường: “Chính vì đột nhiên mới tự nhiên.”
“Hơn nữa, hôm nay tôi mới có thời gian.”
Thật ra Đào Liễu Liễu không hiểu vì sao đột nhiên mới có vẻ tự nhiên, chẳng lẽ khi cặp đôi yêu nhau sâu đậm sẽ đột nhiên đến gặp người lớn?
Cô nghĩ thầm, liệu có phải vì thói quen đại tổng tài, mà coi việc gặp người lớn giống như tuần tra kiểm tra?
Như vậy…… Không quá thỏa đáng đi?
Nhưng cô chưa từng yêu đương, cô mở miệng phản bác hình như cũng không có sức thuyết phục.
Vì thế cô tạm thời đi theo Mục Bạc Chu, rời khỏi văn phòng.