Ba giờ sau, anh nhận phòng khách sạn ở một thành phố khác.
Sau bữa tối, không có người thêm anh.
Đi ra từ phòng tắm, anh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa cầm lấy điện thoại.
WeChat vẫn không có thông báo xin kết bạn.
Anh mím môi thành đường thẳng.
Vài giây sau, gửi đi lời kết bạn.
Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Đào Liễu Liễu khác với người thường, cô quen thức khuya làm việc.
Tôi nay, kỳ kinh của cô đến thăm, chưa đến 9 giờ tối cô đã lên giường ngủ. Sau khi thức dậy lúc 1 giờ sáng, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, theo thói quen mà mở máy tính ra, muốn viết truyện nhi đồng một lát.
Khi nhìn điện thoại, Đào Liễu Liễu dừng tay lại.
Là thông báo xin kết bạn, mặc dù phần ghi chú không viết gì, nhưng ảnh đại diện đen nhánh cùng ba chữ “Mục Bạc Chu” kia vẫn khiến cô nhận ra đối phương là ai.
Cô nhìn thời gian, lúc này đồng ý, chỉ sợ sẽ quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Cô đặt điện thoại xuống, quyết định ngày mai sẽ đồng ý.
Mục Bạc Chu đợi cả một đêm, cũng không nhận được thông báo đồng ý kết bạn.
Điều này làm anh dâng lên một cảm giác khuất nhục.
Đúng, khuất nhục.
Anh cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến một lời mời kết bạn như vậy.
Trước nay đều là người khác cầu anh, mà không phải anh cầu người ta.
Đối với Đào Liễu Liễu, anh cảm thấy hứng thú một chút, nhưng hơn thế nữa là cảm giác mất khống chế, nhưng cũng không muốn thoát khỏi cảm giác kỳ lạ đó.
Anh rất giỏi trong việc khống chế mọi thứ.
Mặc dù kết hôn, anh cũng muốn có thể buông bỏ trói buộc với người khác bất cứ lúc nào.
Sự chờ mong hèn mọn trong lòng anh lúc này, chính là một loại khuất nhục.
Cả buổi sáng, sắc mặt Mục Bạc Chu đều cực kém.
Khi các lãnh đạo cấp cao của công ty chi nhánh báo cáo công việc, đều cảm thấy thứ mình đang ngồi lên không phải là ghế, mà là bình gas, không biết khi nào sẽ phát nổ.
Kết quả, có một vị giám đốc khi báo cáo đã mắc lỗi, PPT chuẩn bị trước đó làm thế nào cũng không mở được.
“Không cần PPT, nói trực tiếp.” Mục Bạc Chu lên tiếng.
“Nhưng mà Mục tổng, tôi…… Nội dung tôi muốn báo cáo đều nằm trong PPT.” Giám đốc ngập ngừng.
“Ngay cả một phương án dự phòng cũng không có, đây là cách ông làm việc sao?”
Trong sự yên tĩnh quỷ dị, đáy mắt Mục Bạc Chu càng trở nên âm trầm, hiển nhiên không còn kiên nhẫn, đẩy ghế ra đứng lên.
Vương Giác ngầm hiểu, Mục tổng rời đi, có nghĩa là chiều nay vị giám đốc này có thể đến phòng nhân sự nhận tiền bồi thường sa thải.
Điện thoại reo lên một tiếng chuông thanh thuý.
Mọi người đều cả kinh, lo lắng là có người xui xẻo nào đó quên tắt tiếng điện thoại, hiện tại càng gặp xui xẻo hơn.
Đào Liễu Liễu tỉnh dậy lúc 11 giờ sáng, đã quên mất việc thêm bạn bè với Mục Bạc Chu. Hơn 12 giờ ăn trưa xong, cô mới nhớ ra, vội vàng chấp nhận lời kết bạn.
Mục Bạc Chu cúi đầu, nhìn thấy giao diện điện thoại của mình.
“Đào Liễu Liễu đã đồng ý lời mời kết bạn, hiện tại các bạn có thể bắt đầu trò chuyện.”
Chỉ là một lời nhắc nhở của hệ thống.
Nhưng thần sắc anh vi diệu thay đổi, ánh mắt hòa hoãn hơn rất nhiều.
Vốn dĩ anh đã đẩy ghế ra đứng lên.
Hiện tại lại nhẹ nhàng ngồi xuống.
-----
Tác giả có lời muốn nói: Thuộc tính sủng thê của Mục tổng của chúng ta đã được kích hoạt!
Câu chuyện này không có nữ phụ, câu chuyện này chỉ có tình yêu và sự trưởng thành của hai người.
【 tiểu kịch trường 】《gấu đen lớn và hoa nhài nhỏ》
Gấu đen lớn đi ngang qua một đóa hoa nhài nhor, không nhịn được mà nhìn nhiều hơn vài lần.
Trắng sáng không chút bụi bẩn, một chút cũng không hợp với anh.
Anh ngẩng đầu bước qua, kết quả trượt chân, ngã vào một vũng bùn.
Oanh ——
Thiên địa chấn động, hoa nhài nhỏ cũng lung lay.
“Ngươi chê cười ta!” Gấu đen lớn nghiến răng nghiến lợi.
Hoa nhài nhỏ bất động.
Gấu đen lớn càng bực bội, so với chê cười anh, anh càng chán ghét cô không để ý tới anh.