Về đến nhà tắm rửa xong, ngồi vào bàn làm việc của mình, cô mở laptop ra.
Lấy ra từng sợi từng sợi trong suy nghĩ, bắt đầu viết ra một câu chuyện mới.
Hai ngày sau, bên trong phòng chờ VIP của sân bay.
Mục Bạc Chu trả lời một cuộc gọi xong, dùng ngón tay thon dài xoa xoa mày.
Làm việc liên tục mấy ngày, hiện tại anh còn phải bay đến nơi khác công tác một tuần.
Loại tiết tấu này vốn dĩ đã là thói quen của mình, chỉ là hôm nay, anh để ý thấy có một hiệu sách ở đối diện phòng chờ.
Anh có chút ma xui quỷ khiến mà đứng dậy, nâng bước đi ra khỏi phòng chờ VIP, bước vào hiệu sách được trang trí rực rỡ.
Ánh sáng trắng chiếu lên những cuốn sách được đóng bìa đẹp mắt, đủ loại màu sắc giống như những món ăn mỹ vị.
Mà ánh mắt anh không tự chủ mà tìm kiếm một cái tên.
Trước kệ bày những cuốn sách bán chạy nhất, anh tìm thấy ba chữ mà anh đang nghĩ đến.
Đào Liễu Liễu.
Ngay cả chính anh cũng không nhận ra, khi cầm cuốn truyện do Đào Liễu Liễu viết lên, khóe miệng anh cong lên thích thú.
Trợ lý Vương Giác vừa mới đi ra ngoài mua cà phê mà Mục Bạc Chu chỉ định, khi trở lại phòng chờ VIP, lại cảm thấy choáng váng.
Anh ta nhìn thấy cái gì vậy?
Ông chủ nhà mình với ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, không thể bắt bẻ, cả người tản ra khí chất sát thương mười phần, cuối cùng lại đang cầm một quyển……Truyện nhi đồng?
Vương Giác lắc lắc đầu, cảm thấy mình nhất định là nhìn lầm rồi.
Lại tập trung nhìn vào, không sai, là truyện nhi đồng.
Không phải tạp chí thương nghiệp tiếng Anh ít người biết đến, mà là một quyển truyện nhi đồng.
Nhìn thấy đuôi mắt ông chủ nhà mình hơi nhíu, rất tập trung, Vương Giác càng kinh ngạc hơn.
Bộ dáng anh ta ngây người thật sự quá rõ ràng, Mục Bạc Chu không thể không liếc mắt nhìn anh ta.
“Đứng đó làm gì?”
“A a, Mục tổng.” Vương Giác tiến lên, đặt cà phê xuống, ánh mắt còn dừng trên quyển truyện nhi đồng, thật cẩn thận hỏi, “Có phải công ty đang muốn khai thác lĩnh vực mới không?”
Mục Bạc Chu: “……”
Vấn đề của Vương Giác nhắc nhở Mục Bạc Chu.
Thời gian của anh quý giá như vàng, mà vừa rồi anh lại dành nó vào những việc không liên quan gì đến hoạt động kinh doanh của tập đoàn.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Anh khép sách lại, vừa lúc điện thoại nhận được một tin nhắn mới.
Là Đào Dã Nhiên.
“Em gái tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, em ấy đồng ý kết hôn với cậu. Tớ gửi WeChat của em ấy cho cậu, chuyện còn lại cậu tự nói đi.”
Dưới ngón tay, là một danh thϊếp WeChat.
Đào Liễu Liễu.
Giống anh, WeChat đều dùng tên thật.
Ảnh đại diện của Đào Liễu Liễu, là một đóa hoa nhài trắng.
Mục Bạc Chu bỗng nhiên nghĩ tới đôi mắt đen trắng rõ ràng kia.
Chỉ mới gặp qua một lần mà thôi, thế nhưng anh lại nhớ rõ ràng khắc sâu như vậy.
Đầu ngón tay anh khẽ chạm, đang muốn gửi yêu cầu kết bạn WeChat, rồi lại khống chế ngón tay.
Không chút để ý mà cong môi dưới.
Cô nói đồng ý kết hôn với anh, đây là đã đưa ra con át chủ bài, đang đợi thái độ của anh.
Anh vẫn không thể quá chủ động. Nếu không sẽ làm đối phương hiểu lầm anh có bao nhiêu vội vàng.
Cho dù anh không thêm cô, Đào Dã Nhiên cũng sẽ chia sẻ Wechat của anh cho cô.
Anh phải đợi cô chủ động liên hệ.
Trong giới kinh doanh, ai nắm quyền chủ động, thì sẽ được ra điều kiện nhiều hơn.
Mục Bạc Chu lên máy bay, tắt máy.