Sau đó bố của đứa nhỏ chuẩn bị về nhà, Đường Thiên Hạ không muốn về sớm thế, vẫy tay tiễn hai bố con họ đi.
“Mình vất vả lắm mới thoát khỏi ràng buộc, cho mình tận hưởng một ngày độc thân vui vẻ đi, cuối cùng cũng cai sữa rồi, làm mẹ mệt mỏi quá, mình muốn uống rượu, bây giờ mình muốn uống ngay đây.”
Lục Trực Vân: “Hôm nay mới chuyển đến, trong nhà không có rượu.”
“Để con xuống lầu mua, dì Đường muốn uống rượu gì, rượu vang hay rượu trắng?”
Diệp Ly đứng dậy hỏi.
“Có rượu trắng là tốt nhất, nhịn lâu quá rồi, muốn uống chút rượu mạnh, cảm ơn Diệp Ly nha.”
Diệp Ly cầm chìa khóa đi đến chỗ cửa ra vào thay giày, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng của dì Lục.
“Cậu có chút không đúng đấy, tình cảm vợ chồng không hòa thuận à?”
Nội dung sau đó, Diệp Ly không nghe nữa.
Nơi mới chuyển đến rất gần đường phố, xuống lầu rẽ một cái là đến cửa hàng, thiếu nữ hai tay đút túi quần tùy ý chọn một cửa hàng gần đó rồi đi vào.
Đi đến kệ bán rượu, cô cầm một chai rượu trắng, trầm tư một giây rồi lại lấy thêm một lon bia.
Quay trở lại trên lầu, Đường Thiên Hạ đã khóc đến mức nước mắt giàn giụa, Diệp Ly tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Dì Đường cô ấy không sao chứ ạ?”
“Đang thể hiện tình cảm với mình đấy, không có chuyện gì đâu.”
Lục Trực Vân bất đắc dĩ nhún vai, rồi ngẩng đầu nói: “Tiểu Ly, muộn rồi, nếu con buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi trước đi.”
Thiếu nữ hơi sững người, ánh mắt lấp lóe, ngay sau đó kéo ghế ngồi xuống: “Con tò mò, con cũng muốn nghe.”
Sau đó quả nhiên như cô dự đoán, dì Đường uống hăng say, muốn kéo dì Lục cùng uống.
Diệp Ly kịp thời lấy lon bia mình mua để lên bàn: “Tửu lượng của dì Lục không tốt, vẫn là uống cái này đi ạ.”
Giây phút ấy, trong mắt Lục Trực Vân thoáng qua vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã bị hàng mi dài che khuất.
“Quả nhiên vẫn là nuôi con gái thì tốt hơn!”
Đường Thiên Hạ nhấp một ngụm rượu trắng rồi cảm thán.
Diệp Ly vì vẫn chưa đủ tuổi thành niên, cho nên lấy nước ép trái cây thay rượu cùng hai người uống.
Cô không ngờ rằng, chỉ một lon bia, người phụ nữ bên cạnh đã bắt đầu có dấu hiệu say.
Lúc này trên mặt Lục Trực Vân phiếm hồng, hai mắt có chút mơ màng, không còn là vẻ đẹp tri thức dịu dàng hào phóng thường ngày, mà giống như một con mèo hoang lười biếng quyến rũ.
Lời nói và hành động đều táo bạo hơn so với trước khi uống rượu.
Ngay cả Đường Thiên Hạ cũng không nhịn được mà nói với Diệp Ly: “Dì Lục của con ấy à, bình thường quá đứng đắn, phải uống chút rượu mới có thể bộc lộ bản tính.”
“Tiểu Ly, con thấy dì có không?”
Người phụ nữ quay người về phía cô, một tay chống cằm, mấy lọn tóc xoăn màu hạt dẻ lười biếng quấn quanh ngón tay, đôi môi cô đỏ mọng tự nhiên, tràn đầy vẻ mọng nước, trông giống như quả ngọt ngào, lúc này khi hỏi, đôi môi hơi cong lên, càng thêm quyến rũ.
Diệp Ly không nói gì, chỉ hơi bối rối thu hồi tầm mắt rồi lắc đầu.
“Nhìn Đường Thiên Hạ đi, con nhà mình vẫn hướng về mình.”
“Dì thưởng cho con này.”
Người phụ nữ lẩm bẩm một mình, không đợi Diệp Ly phản ứng, trên mặt cô lại bị hôn một cái.
Chỉ là lần này phản ứng của cô hơi lớn, ngượng ngùng che má nói: “Con đã lớn hơn nhiều rồi, dì Lục sau này đừng tùy tiện hôn con nữa.”
“Mình nói Lục Trực Vân, cậu uống rượu vào là lại thích hôn người khác, tật xấu này không sửa, sau này chồng cậu làm sao chịu nổi cậu.”