Tình Yêu Chênh Lệch Mười Lăm Tuổi Thì Đã Sao

Chương 34

“Diệp Ly, hay là con cho dì ý kiến nhé?”

Đường Thiên Hạ di chuyển ghế lại gần hơn một chút.

“Chuyện gì ạ, dì Đường?”

Diệp Ly ngồi ngay ngắn, nghe vậy ánh mắt mới rời khỏi phòng bếp nửa mở thu lại.

“Dì đã ngắm cho dì Lục của con mấy đối tượng xem mắt, tuyệt đối đều là trai tốt.

Dì thực sự rất muốn cô ấy ở lại trong nước, nếu có thể tìm được đối tượng kết hôn trong nước, vậy thì không còn gì bằng, hơn nữa cô ấy bây giờ cũng đã đến tuổi nên kết hôn rồi, phụ nữ ba mươi tuổi chính là một ranh giới!

Thôi được rồi, dì nói cho con nghe điều kiện của mấy người này trước.

Một người, cũng là giảng viên đại học, tốt nghiệp tiến sĩ trường đại học danh tiếng trong nước, 33 tuổi, người bản địa Cảnh Xuyên. Người thứ hai, là phú nhị đại, gia đình làm kinh doanh trang sức, tuổi nhỏ hơn một chút, nhưng cũng đã 28. Người thứ ba, du học sinh, bằng tuổi cô ấy, tốt nghiệp Cambridge, hiện đang tự mình khởi nghiệp, là một cổ phiếu tiềm năng.

Vậy Diệp Ly cảm thấy, ai tương đối xứng với Lục Trực Vân ưu tú của chúng ta?”

Thiếu nữ nhàn nhạt nhấc mí mắt: “Đều không xứng.”

“Đều… không xứng…”

Trên mặt Đường Thiên Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, còn chưa đợi cô ấy nói xong, trong phòng bếp đã truyền đến một giọng nói trong trẻo.

“Mọi người có ai vào giúp một tay không?”

“Đến đây!”

Diệp Ly lập tức đẩy ghế đứng dậy, nhân cơ hội thoát khỏi sự truy hỏi của đối phương.

Để lại một mình Đường Thiên Hạ ở lại bàn ăn, há miệng định nói lại thôi.

Cách đó không xa trong phòng khách, người đàn ông đeo kính đang trông con cười trêu chọc cô ấy: “Bị mất mặt rồi chứ gì, cùng một đứa trẻ nói những chuyện này làm gì.”

Đường Thiên Hạ phẫn nộ lườm đối phương một cái, thầm thì: “Không ai hiểu được nỗi khổ tâm của tôi mà.”

Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm của bánh ngọt mới nướng, chẳng mấy chốc đã lan tỏa khắp phòng khách.

Những chiếc bánh ngọt nhỏ màu vàng óng ánh hấp dẫn được đặt trên giá để nguội, Diệp Ly ở bên cạnh giúp đỡ.

“Lần đầu tiên biết dì Lục còn biết làm bánh ngọt.”

Người phụ nữ cười rạng rỡ nhìn sang: “Trước kia căn nhà kia điều kiện có hạn, cho nên căn nhà mới trang trí này, đã lắp đặt lò nướng âm tường, sau này Tiểu Ly muốn ăn, lúc nào cũng có thể làm.”

Trong lúc nói chuyện, có một lọn tóc mai xõa xuống, hơi che khuất tầm nhìn, Lục Trực Vân đeo găng tay nướng bánh không tiện vén lên.

Diệp Ly thấy vậy chủ động tiến lên một bước: “Để con.”

Ngón tay thiếu nữ thon dài mà mảnh khảnh, có đường vân trẻ trung cùng sức sống mãnh liệt.

Cô nhẹ nhàng giúp người phụ nữ vén lọn tóc mai xõa xuống ra sau tai cố định, trong nháy mắt ánh mắt tràn ngập sự nghiêm túc chuyên chú, giống như đang đối xử với một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Ngay khi đầu ngón tay Diệp Ly chạm vào dái tai mềm mại của đối phương, một cảm giác kỳ lạ khiến cô bất giác co ngón tay lại, theo bản năng lùi lại hai bước.

“Được rồi.”

Khóe mắt Lục Trực Vân hơi cong lên: “Cảm ơn Tiểu Ly, con mang cái này ra ngoài trước đi.”

Đường Thiên Hạ từ trong khay bánh ngọt mà Diệp Ly bưng ra lấy một chiếc bánh nhỏ đã nguội bớt không còn nóng như vậy, hướng về phía đứa con gái mới một tuổi của mình dụ dỗ: “Bảo bối, có ăn bánh ngọt không, dì Lục của con làm đấy.”

Diệp Ly vừa mới ngồi xuống thân thể hơi cứng đờ, vậy ra cô với đứa bé nhỏ như vậy cùng vai vế sao?