Bà đồng thấy Lý Lệ Quỳ đã rời đi, tò mò thắp nhang bắt đầu nhắm mắt, dùng ngón tay gõ lên trên bàn tựa như đang hỏi ai về thứ gì đó.
Thật ra bà đồng cũng rất bất ngờ, tuy bà ta đã chỉ hướng đi cho Lý Lệ Quỳ nhưng không nghĩ tới sẽ có một vị Thần Quân đồng ý đỡ đầu cho đứa nhỏ nhà Lý Lệ Quỳ.
Bà đồng hỏi Thần Hộ Pháp ở nhà chính, việc này của Lý Lệ Quỳ có suôn sẻ hay không, có thể kết nghĩa thành công hay không.
Thần đi ngàn dặm, ý niệm chỉ trong giây lát.
Bà đồng vừa hỏi, một vị Hộ Pháp ở nhà chính đã xoay chuyển qua mấy nơi, dường như đã đi tới thần miếu, đã tới thôn Như Thủy...
“A!” Chẳng bao lâu sau, bà đồng đột nhiên phát ra một tiếng kêu đầy đau đớn. Bà ta che hai mắt mình lại, tựa như đột nhiên bị thứ gì đó làm bị thương.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bà đồng, người trong nhà vội vàng chạy tới, dìu bà đồng té nhào dưới đất lên.
Bà đồng nghỉ ngơi một lúc, sau đó mở mắt ra lần nữa, nhưng đôi mắt bà ta lúc này đã hoàn toàn đỏ lên.
Bà đồng giãy dụa dùng đôi mắt đầy tơ máu nhìn lên bát hương trên bàn thờ. Cây nhang bà ta vừa mới thắp dường như đã bị tắt ngóm chỉ trong một chốc vừa rồi. Ánh lửa không còn, tàn nhang màu đen đè trên đầu nhang.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Mắt mẹ làm sao thế?” Đứa nhỏ đỡ bà đồng sốt ruột hỏi.
“Thần Hộ Pháp bị bắt rồi.” Sắc mặt bà đồng nặng nề, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Thôn Như Thủy, một nơi nguy hiểm đáng sợ.
Thần Hộ Pháp được phái đi vừa tới khu vực thôn Như Thủy đã bị thứ gì đó bắt lại. Bà đồng không thể thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thấy được nơi đó có một loại âm khí rất nặng, chỉ nhìn trộm một chút thôi đã làm cho nguyên khí của bà ta bị thương, tựa như có yêu ma quỷ quái tụ tập ở đó.
Con của bà đồng kinh ngạc nói: “Sao lại thế? Thần Hộ Pháp lợi hại như vậy, thứ gì có thể bắt được họ chứ?”
Bà đồng không nói gì, bảo đứa con dìu bà ta đi qua thắp một cây nhang khác. Sau đó bà ta lại nhắm mắt lại, dường như đang trò chuyện với thứ gì đó.
“Mẹ, sao rồi?”
Bà đồng nhíu mày lắc đầu, tại sao lúc trước hoàn toàn không phát hiện ra một chút manh mối nào về một nơi hung ác như vậy chứ?
Chẳng lẽ là vì tháng bảy sắp đến nên mới để lộ ra vùng đất âm u bị ẩn giấu ở đó chăng?
Nhưng ở một nơi như vậy có thần thật sao?
Nhớ tới đứa con hình như được Thần Sông phù hộ của Lý Lệ Quỳ, vẻ mặt bà đồng trở nên kỳ quái hơn.
.
“Phải cảm ơn sự cứu giúp của thần Sông lão gia.”
“Đến đây, chúng ta cùng thành kính cầu nguyện. Một lạy, hai lạy...”
Nguyên Khê dẫn hai đứa bạn chắp tay trước ngực ở cạnh bờ sông, chỉ huy cầu khấn. Nhưng dáng vẻ đó lại bi ai, nhìn cứ giống như người nhà trả lễ trong đám tang vậy.
Tiểu Thiên cảm thấy hơi sai, nhỏ giọng hỏi: “Thiết Đầu, không phải cầu nguyện là thần giáo ở nước ngoài sao? Lạy không phải là lạy người chết trong đám tang à? Còn chúng ta đang cảm ơn thần linh, hình như là phải bày đồ cúng bái tế đó.”
“À đúng ha, bày đồ cúng, bái tế.” Nguyên Khê luống cuống một giây, lập tức bình tĩnh gọi nhóm bạn tiếp tục làm ra vẻ trang trọng, nghiêm túc ném hoa dại cậu vừa mới hái xuống sông, trong miệng còn lẩm bẩm cảm ơn Thần Sông lão gia phù hộ, tặng hoa cho thần Sông lão gia, lần sau mời ông ăn kẹo vân vân.
Tiểu Thiên và Tráng Tráng cũng ném hoa dại theo Nguyên Khê, học theo cậu lải nhải.
Vì sao ba người lại làm chuyện này ở đây?
Chủ yếu là vì phát hiện của Nguyên Khê sáng nay.
Ngủ bù một giấc lại tỉnh dậy, Nguyên Khê vốn đã không còn nhớ chút gì về cảnh trong mơ tối qua nữa. Nhưng vào sáng sớm, khi ba người đang vắt óc sầu não chỉ trích là ai không cùng chung hoạn nạn trong mộng đẹp thì bỗng nhiên phát hiện lòng bàn tay và lòng bàn chân của Nguyên Khê đã đen thui tựa như dính phải lớp tro của đáy nồi.
Chút dấu vết đó khiến Nguyên Khê nhớ tới chuyện mình từng dùng tay để bắt, dùng chân để đạp con cóc chết ngất.
Những nơi biến đen đều là nơi cậu từng chạm vào nọc độc của con cóc, may mà không đau không ngứa gì cả.
Ngoài ra, Nguyên Khê còn nhớ chuyện cậu tìm được Tiểu Thạch Đầu, rồi mang Tiểu Thạch Đầu về nhà.
Ban đầu Tiểu Thiên và Tráng Tráng không tin, nhưng sau khi thức dậy đi theo Nguyên Khê tới nhà Tiểu Thạch Đầu hỏi thăm, Tiểu Thạch Đầu quả thật đã tỉnh lại rồi! Bây giờ không có ở nhà, là vì ba mẹ Tiểu Thạch Đầu sợ cậu ấy có di chứng gì cho nên mới sáng sớm đã bế cậu ấy lên thị trấn làm kiểm tra.
Lúc này, Tráng Tráng đã hoàn toàn phục.
Sắc mặt Tiểu Thiên cũng sốt ruột hốt hoảng.
Vì thế, sau khi hai người nghe Nguyên Khê gọi đã đến bờ sông giúp đỡ Nguyên Khê – người mới vừa nhậm chức tự phong là tổng quản của Thần Sông, làm hoạt động bái tế.
Toàn bộ quá trình đã được giản lược, ba người hái một ít hoa dại quả dại rồi bừng bừng khí thế đi tới bên bờ sông.
Tuy thế giới quan đã bị khiêu chiến quá mức, cảm thấy không thể hiểu nổi cũng như không thể nghĩ rõ ràng, nhưng Tiểu Thạch Đầu không có việc gì khiến Tiểu Thiên rất vui mừng. Cho nên cậu ấy quyết định ném chủ nghĩa duy vật của bản thân sang một bên.
Ừm, cùng lắm thì chờ bái tế xong, cậu ấy sẽ lại nhặt chủ nghĩa duy vật lên.
Hoa dại được hái ven đường rơi xuống trên mặt nước, tạo ra vòng tròn gợn sóng lăn tăn, rồi sau đó xung quanh cũng lục tục xuất hiện gợn sóng, một vòng, hai vòng...
Mấy người Nguyên Khê ngẩng đầu nhìn trời: “Trời mưa rồi, đi mau.”
Trời mưa không lớn, bên này một giọt nước rơi trên mặt nước nhảy vài vòng, bên kia một giọt đập lên lá cây vài cái tựa như đánh đàn, rất có hương vị ‘mưa phùn trơn ướt khắp nẻo đường’.
Ba người Nguyên Khê thấy thế thì bước chậm lại, vừa chơi đùa vừa đi trong cơn mưa, lúc sắp đến đường lớn thì bỗng thấy một chiếc xe con trông rất đắt tiền ở phía đối diện, đang chạy từ ngoài thôn tới đây.
Thân xe màu đen dưới làn mưa phùn mông lung tựa như con báo đen cưỡi mây lướt gió, chậm rì rì lướt qua nhóm Nguyên Khê.
Nguyên Khê nhìn chiếc xe một cái, lại nhìn thêm một cái, sau đó ánh mắt không thể dời đi được nữa.
Ô cửa sổ xe của hàng ghế sau đang mở ra, một cậu trai trắng trẻo tựa như bánh màn thầu lên men ngồi ở chỗ đó. Nguyên Khê thấy tuổi của cậu ấy cũng xấp xỉ tuổi mình.
Nguyên Khê tò mò hỏi đám bạn bên cạnh: “Đó là ai? Sao trước nay tớ chưa từng nhìn thấy?”
Tráng Tráng: “Đó là Cẩu Đản nhà Lý Phú Quý, thường thì chỉ khi lễ Tết cậu ta mới về, về cũng không ra khỏi nhà. Nhà cậu cách khá xa cho nên chưa gặp cũng là bình thường.”
Thì ra đây là Lý Cẩu Đản danh tiếng lẫy lừng.
Nguyên Khê chợt hiểu ra, nhưng mà...
“Sao cậu ta lại đẹp đến như vậy nhỉ?” Nguyên Khê khó hiểu, vô cùng khó hiểu.
Nguyên Khê nói xong không khỏi nhìn lại chính mình, rồi nhìn hai cậu bạn của mình, xác định phong cách của Lý Cẩu Đản này khác xa với nhóm người nông thôn như bọn họ.
Nguyên Khê nhìn Lý Cẩu Đản như vậy rồi lại nhìn chính mình, bỗng nhiên kéo kéo quần áo. Cậu có chút chú ý tới hình tượng, cảm thấy không bằng người ta.
Tiểu Thiên thấy vẻ mặt như rơi vào mơ màng của Nguyên Khê, bĩu môi nói: “Có phải cậu cảm thấy cậu ta đánh khối mặt, bôi son, kẻ mắt, phủ phấn, lại tạo kiểu tóc không?” Đây là nguyên văn lời nói của mẹ Tiểu Thiên, Tiểu Thiên nhớ rất rõ.
Không biết Nguyên Khê có nghe hiểu hay không mà lập tức “À, đúng đúng đúng.”
“Mẹ tớ cũng thấy kỳ lạ, nói là Lý Phú Quý không là tính xấu, vợ của ông ấy trông cũng bình thường, sao lại sinh được đứa con xinh đẹp đến vậy. Mỗi lần mẹ tớ nói tới Lý Cẩu Đản đều nhéo mặt tớ thở ngắn than dài, làm như tớ xấu lắm không bằng!" Tiểu Thiên càng nói càng tức giận, không cam lòng truy tìm đáp án từ mấy người bạn của mình, “Thiết Đầu, Tráng Tráng, hai cậu thấy tớ xấu hơn cậu ta sao?”
Tráng Tráng nghe vậy thì sững sờ trong chốc lát, nhìn cậu trai trắng trẻo trong xe vừa thoáng qua rồi lại nhìn Tiểu Thiên, thành thật gật đầu, suýt chút khiến Tiểu Thiên tức chết.
Tiểu Thiên lập tức đặt toàn bộ hy vọng lên người Nguyên Khê, “Thiết Đầu, cậu nói đi! Có phải anh em tốt hay không, nếu phải thì cho tớ một câu trả lời thành thật nhất!”
Tiểu Thiên nói muốn nghe lời thành thật nhưng hai mắt lại trừng to, rõ ràng không giống như là đang muốn nghe lời nói thật.
Nguyên Khê trừng mắt nhìn lại, cảm thấy đề tài này dường như sẽ chôn vùi chiếc thuyền hữu nghị giữa bọn họ. Giữa thành thật và tình hữu nghị, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn...
“Thiên Thiên à, làm người phải biết tự mình biết mình,” Nguyên Khê vừa nói vậy đã suýt chút nữa khiến Tiểu Thiên tức giận. Nhưng sau đó Nguyên Khê lại vội vàng chuyển hướng, “Đương nhiên cậu chính là thằng nhóc đẹp nhất trong thôn chúng ta, vì sao lại không tự tin như vậy chứ! Cậu chỉ kém hơn Thiết Đầu tớ một chút thôi, vậy thì làm sao một Lý Cẩu Đản có thể so sánh với cậu được?”
Hửm?
Tiểu Thiên bên bờ vực bùng nổ suy ngẫm trong chốc lát, lời này cũng rất êm tai.
“Hừ, sao tớ lại kém cậu một chút chứ?” Tiểu Thiên ngoài miệng ghét bỏ nhưng vẫn được Nguyên Khê dỗ tới mặt mày rạng rỡ.
Tráng Tráng đi bên cạnh lặng lẽ lấy bánh quy của mình ra gặm hai miếng, thầm nghĩ Thiết Đầu lại dỗ ngon dỗ ngọt rồi, mà Tiểu Thiên trông thì thông minh đấy nhưng vừa nghe ngon ngọt là trí thông minh lại lập tức tụt dốc, chuyện ma quỷ thế này mà cũng tin.
Ba người đứng ở nơi đó trò chuyện sục sôi ngất trời, hoàn toàn không chú ý tới trong chiếc xe đã dần đi xa, Lý Cẩu Đản đang bị thảo luận bỗng nhiên quay đầu lại nhìn họ, nhất là nhìn Nguyên Khê vừa nói Lý Cẩu Đản làm sao so được với bạn của mình nhiều hơn một chút.
Chiếc xe chạy đi.
Nguyên Khê dỗ Tiểu Thiên xong thì nhìn lướt qua đuôi xe đã đi xa, bỗng nhiên cảm khái nói: “Nhưng mà Tiểu Thiên để ý Lý Cẩu Đản như vậy, hay là chúng ta đi kết bạn với cậu ta đi!”
Tiểu Thiên mới vừa được dỗ xong lập tức nổi giận: “Cái gì, tớ không thèm! Vì sao phải làm bạn với cậu ta chứ?”
Tráng Tráng gặm bánh quy cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Hai cậu nghĩ xem, phong cách của cậu ta khác với chúng ta, nếu chúng ta trở thành bạn rồi kéo cậu ta biến thành như chúng ta, chẳng phải là cậu ta sẽ không còn đẹp nữa sao!” Nguyên Khê vui sướиɠ tuyên bố mưu kế của mình.
Tráng Tráng giật mình: “Đúng ha, cậu nói rất có lý.”
Tiểu Thiên cũng thấy có lý nhưng hình như có gì đó không đúng lắm.
“Đi thôi.”
Nguyên Khê không đợi Tiểu Thiên suy nghĩ kỹ đã vô cùng hưng phấn gọi Tráng Tráng dẫn đường, tới nhà Lý Cẩu Đản làm quen.