Lúc này, Tiểu Thạch Đầu mà bọn Nguyên Khê nhắc tới không còn ở trong bệnh viện nữa.
Hiện tại, Tiểu Thạch Đầu đang được ba của cậu ấy bế, đi ra từ một ngôi nhà hẻo lánh nằm sâu trong con hẻm nhỏ.
Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, người nông dân thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi tuổi này đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Bệnh còn chưa xem, vừa mở mồm đã đòi ba đến năm nghìn, tôi thấy đây chính là kẻ lừa đảo! Mẹ nó à, cô tìm người kiểu gì vậy, tôi đã nói là nên ở lại bệnh viện mà không nghe, cứ nhất quyết đến gặp thầy dởm, cẩn thận không có chuyện gì cũng bị làm cho có chuyện đấy!"
Bà nội của Tiểu Thạch Đầu đi ra cuối cùng với vẻ mặt xấu hổ, nhìn cánh cửa sư tử đá phía sau, không ngừng nói: "Con nói nhỏ thôi, đi xa rồi hãy nói."
"Đi nhanh lên, đừng có mà lắm miệng!"
Triệu Lan sốt ruột không chịu nổi, mấy lần muốn kéo chồng lại xin lỗi nhưng đều bị anh ta hất ra.
Triệu Lan cả giận nói: "Chúng ta cứ đi như thế này thì Tiểu Thạch Đầu phải làm sao đây?"
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, bà nội Tiểu Thạch Đầu vội vàng kéo họ lại: "Được rồi, được rồi, nhà này có lẽ thật sự không đáng tin, lát nữa mẹ sẽ tìm người khác."
Triệu Lan không tình nguyện nói: "Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, đi thôi!"
Khoảng hơn ba giờ sáng hôm nay, Tiểu Thạch Đầu hạ sốt rồi bắt đầu mơ màng nói sảng không ngừng. Đầu tiên là giống như đang nói chuyện với ai đó rằng cậu ấy đang ở đâu, sau đó thì la lên về bài tập, bài tập rơi mất rồi, lại còn kêu la thảm thiết bảo ai đó chờ cậu ấy nữa...
Nói chung là rất kỳ lạ, khiến người ta nghe mà rợn cả tóc gáy.
Nửa đêm nửa hôm làm mấy người lớn tỉnh dậy hết cả, nhưng bản thân Tiểu Thạch Đầu lại gọi mãi không tỉnh.
Triệu Lan vừa sốt ruột lại vừa hối hận, cảm thấy nếu như không phải cô ấy ép con trai làm bài tập mỗi ngày thì có lẽ cậu đã không điên loạn như thế này.
Bà nội Tiểu Thạch Đầu thấy tình hình không bình thường cho nên đã hỏi thăm mấy người bạn già suốt đêm. Bà ấy đã dò hỏi được gần bệnh viện có một nơi xem bói cho nên sáng sớm đã dẫn người đến đây.
Chỉ là, cái nhà tìm được tạm thời này có vẻ như không đáng tin cậy cho lắm, nói chuyện thì mơ hồ, nội dung nghe qua thì cao siêu nhưng ngẫm kỹ lại thì đều là lời sáo rỗng, chẳng qua chỉ là dựa theo những thông tin mà họ cung cấp để thổi phồng lên rồi dọa dẫm. Hơn nữa thấy Triệu Lan bị dọa sợ, chẳng bao lâu sau bọn họ đã bắt đầu vòi vĩnh tiền. Thấy Triệu Lan thực sự muốn bỏ tiền ra, lúc này ba của Tiểu Thạch Đầu bị vợ chọc cho tức giận đến nỗi chửi ầm lên rồi bế con trai đứng dậy rời đi.
Bản thân bà nội của Tiểu Thạch Đầu cũng cảm thấy đây là một kẻ lừa đảo cho nên không ngăn cản con trai bỏ đi, chỉ có Triệu Lan là vì hoảng sợ mà không muốn đi mà thôi.
"Xem mấy chuyện này sợ nhất là tìm sai người, tiền mất rồi, người không chữa khỏi, nói không chừng còn làm cho bệnh càng nghiêm trọng hơn, sau đó lại nói là do mình không thành tâm." Bà nội Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tiểu Thạch Đầu nhà ta thế này, mẹ thấy giống với thằng bé nhà Lý Phú Quý lần trước, để mẹ đi hỏi dì Quyên của con xem, xem trước đây họ mời ai."
Điền Quyên là mẹ của Lý Phú Quý, có mối quan hệ chị em xã giao với bà nội của Tiểu Thạch Đầu.
Cuối cùng Triệu Lan cũng thu lại ánh mắt không ngừng nhìn về phía căn phòng phía sau, nhưng vẫn đầy vẻ lo lắng mà nói: "Nhưng mà mẹ ơi, người mà nhà Lý Phú Quý mời đến thì liệu nhà mình có mời được không?"
Lý Phú Quý kiếm được rất nhiều tiền ở bên ngoài, là người giàu nhất huyện Lăng hiện nay.
Mấy vị đại sư mà nhà người có tiền mời đến sao có thể dính dáng tới một gia đình nông thôn như bọn họ được?
Dù ngoài miệng ba của Tiểu Thạch Đầu coi thường thầy dởm, nhưng lúc này nghe nói đến nhà Lý Phú Quý thì lập tức dựng tai lên nghe ngóng.
Nhất cử nhất động của người giàu luôn dễ khiến người ta tin phục hơn.
Nhắc đến điều này, bà nội Tiểu Thạch Đầu hừ nhẹ rồi nói: "Hừ, đừng thấy nhà Lý Phú Quý bọn họ giàu có, nhưng trong vòng tám trăm dặm cũng tìm không ra ai keo kiệt hơn nhà bọn họ đâu. Hoặc nếu người ta có thể giàu được thì căn bản là con cháu nhà Tỳ Hưu chuyển thế, chỉ có vào mà không có ra! Cứ yên tâm đi, người mà bọn họ mời đến thì hơn phân nửa là chúng ta cũng có thể mời được, dù có đắt một chút nhưng ít nhất cũng đã cứu được con trai của Lý Phú Quý, so với việc chúng ta tìm bừa thì đáng tin hơn nhiều. Cùng lắm thì mời không nổi cũng có thể hỏi cao nhân hai câu, chúng ta cũng có được chút phương hướng đúng không? Hỏi hai câu chắc là sẽ không lấy tiền đâu."
Nghe bà ấy nói như vậy, ba của Tiểu Thạch Đầu và Triệu Lan không hé răng thêm nữa.
...
Khi bà nội Tiểu Thạch Đầu gọi điện sang lại đúng lúc Điền Quyên đang ở nhà, rất nhanh đã hỏi được số điện thoại của vị đại sư kia rồi thuận lợi gọi tới.
Nghe bà nội Tiểu Thạch Đầu nói là bọn họ được mẹ của Lý Phú Quý giới thiệu đến đây, là họ hàng xa ở quê của Lý Phú Quý, đại sư cũng tỏ ra khách sáo. Sau khi nghe bà nội Tiểu Thạch Đầu kể sơ qua tình trạng của cháu trai, đại sư mới hỏi qua điện thoại: [Gần đây đứa trẻ có đến những nơi có âm khí nặng không?]
Triệu Lan ghé sát tai bên cạnh điện thoại, nhanh chóng nói với bà nội Tiểu Thạch Đầu: "Chẳng đi đâu cả, mấy ngày nay tôi đều nhốt nó trong nhà làm bài tập. Nó muốn ra ngoài đến phát điên mà tôi cũng không cho. Nhưng chỉ sau một giấc ngủ, tỉnh lại thì nó đã mê man thế này rồi. Bình thường nó là một đứa trẻ hoạt bát hiếu động, đột nhiên lại trở nên như rút xương mất hồn vậy."
[Đứa trẻ ở độ tuổi này là lúc dương khí đang vượng, nhất định không chịu ngồi yên. Cây cối sinh trưởng còn cần gặp ánh mặt trời, một đứa trẻ hiếu động như thế bị nhốt lâu sẽ rất dễ sinh ra ma chướng. Nếu như thật sự xảy ra chuyện ở nhà thì có thể là sau khi tâm sinh ma chướng đã bị cái gì đó dụ đi. Trước tiên các người kiểm tra cửa nẻo xem ban đêm có đóng kín hay không, trong nhà có treo thứ gì không tốt không, khi ngủ giày có hướng mũi về phía giường hay không... Ngoài ra, trong nhà có dán Thần Giữ Cửa hay thờ cúng thần vị gì không?]
Vẻ mặt mẹ Triệu tràn đầy sự hối hận, không ngờ rằng ở nhà không ra ngoài cũng có thể xảy ra chuyện.
Dựa theo câu hỏi của đại sư, Triệu Lan cẩn thận nhớ lại một hồi. Có một điều mà cô ấy nhớ rất rõ ràng, đó là đôi giày của Tiểu Thạch Đầu quả thật là hướng mũi về phía giường. Hôm qua cô ấy còn không chú ý giẫm lên nó một cái, cửa sổ quả thực là không đóng. Mùa hè quá nóng, hai ngày nay lại mất điện, đóng cửa sổ thì nóng lắm.
Thần vị thì cũng có thờ cúng, nhưng chỉ thờ mỗi Thần Tài, ngay cả Thần Sông của sông Như Thủy nhà bọn họ cũng không thờ.
Nghe xong những tình huống này, dường như vị đại sư kia có chút bất lực nhưng lại cảm thấy vấn đề không quá nghiêm trọng. Ông không nhắc tới việc lấy tiền, cũng không nói sẽ đến tận nơi xem xét, dường như những việc nhỏ nhặt này không đáng để ông phải đi xa như vậy. Ông chỉ nói rằng có thể là hồn của Tiểu Thạch Đầu đã rời khỏi thân xác, trong quá trình đó đã gặp phải điều gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cậu ấy nói mớ trong đêm.
Vị đại sư này bảo người nhà của Tiểu Thạch Đầu thử làm theo cách mà ông ấy dạy, đến những nơi Tiểu Thạch Đầu thích đi để gọi hồn về.
Nếu như mọi chuyện suôn sẻ, gọi hồn quay trở về được thì trong nhà hãy dán tranh Thần Giữ Cửa lên cửa sổ và cửa ra vào. Khi Tiểu Thạch Đầu đi ngủ, chú ý không để mũi giày của cậu ấy hướng về phía giường, tốt nhất là đặt một chiếc thẳng và một chiếc ngược lại, cho cậu bé ra ngoài phơi nắng chạy nhảy vui đùa thêm, vài ngày sau sẽ ổn thôi.
Chỉ có điều đại sư cũng nhắc đến một tình huống không mấy tốt đẹp.
[Chỉ sợ cậu bé đã đi vào nơi khó quay về, như vậy sẽ rất phiền phức…]
Những lời này khiến cho đám người Triệu Lan vốn đã thở phào nhẹ nhõm lại một lần nữa trở nên căng thẳng.
·
"Bây giờ phải làm thế nào đây?"
Ba đứa trẻ đám Nguyên Khê lại quay về "động phủ" của Trùng Hợp Trùng Mạc trên núi. Cái hang đá rách nát này đã bị bọn họ phá hỏng đến mức không còn hình dạng, thậm chí đã bị lấp đầy hoàn toàn.
Ba người ngồi chờ ở cửa hang một lúc lâu nhưng không thấy Trùng Hợp Trùng Mạc Tinh trở về. Nguyên Khê cũng không nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Thạch Đầu như hôm qua, tạm thời chẳng nghĩ ra được cách gì cả.
Nguyên Khê nhìn sắc trời, đột nhiên nói: "Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó râm mát, tớ ngủ một giấc thử xem, xem có mơ thấy Tiểu Thạch Đầu không?"
Tráng Tráng lo lắng nói: "Nếu như giấc mơ là thật thì chẳng phải sẽ rất nguy hiểm hay sao? Cậu còn nói trong mơ cậu suýt nữa là bị ăn thịt."
Nhưng Tiểu Thiên thì chẳng lo lắng gì, giấc mơ thì làm sao mà ăn thịt người được chứ? Thật nực cười.
Nhưng hiện giờ ba người bọn họ có quan điểm khác nhau, nói những chuyện này dễ gây tranh cãi nên Tiểu Thiên không tiện phát biểu ý kiến. Cậu ấy chỉ đứng một bên giữ cảm giác vượt trội về trí thông minh của chính mình, và lẳng lặng nhìn hai người bạn của mình làm trò ngốc.
"Không sao, tớ là đồng tử của Thần Sông, có thần linh bảo hộ, Trùng Hợp Trùng Mạc Tinh không làm gì được tớ!" Nguyên Khê vỗ ngực nói xong thì quay đầu tìm nơi râm mát rồi hít sâu mấy hơi. Cậu vẫn có chút sợ hãi, chỉ là cậu có nói ra không? Cậu không nói! Cậu cứng đầu không sợ gì hết!
"Ngủ, ngay ở chỗ này đi, gần hang Trùng Hợp Trùng Mạc, tớ sẽ dễ mơ thấy yêu quái Trùng Hợp Trùng Mạc hơn." Nguyên Khê quyết định chọn một mảng bóng râm gần hang của Trùng Hợp Trùng Mạc.
Chỉ là Nguyên Khê có chút bối rối khi nghĩ đến tình huống trong giấc mơ của cậu: "Trong mơ tớ có thể không biết tớ đang làm gì, cũng không biết tớ đang ở đâu, một khi ngủ rồi thì chẳng biết gì cả, vậy làm sao mà tìm được Tiểu Thạch Đầu đây?"
Tráng Tráng và Tiểu Thiên đều gật đầu, bắt đầu mơ rồi thì sẽ lộn tùng phèo hết cả lên.