Sáng hôm sau, dù Nguyên Khê đã suy đi tính lại nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn. Dù bà và dì út đều nhất trí rằng Nguyên Khê bị hoảng sợ khi vào rừng, nên tối về mới gặp ác mộng.
Nhưng Nguyên Khê lại khăng khăng rằng, chính những Trùng Hợp Trùng Mạc trong rừng tu luyện thành tinh đã dùng yêu pháp với cậu.
“Nếu không phải vì tớ tỉnh táo thì có lẽ tớ đã không quay về được.” Ngồi xổm dưới gốc cây hòe cổ thụ đầu làng, trong tiếng ve kêu inh ỏi, Nguyên Khê dõng dạc nói với hai người bạn nhỏ cùng ngồi xổm bên cạnh.
Tráng Tráng nghe vậy, mắt mở to: “Nhưng mà Thiết Đầu này, không phải cậu bảo cậu là đồng tử dưới trướng Thần Sông lão gia, về đến làng mình sẽ được Thần Sông lão gia che chở, yêu quái đều bị đánh đuổi hết cơ mà? Sao lại có yêu quái đến bắt nạt cậu nữa thế?”
Cái quái gì vậy, cậu ấy vẫn còn nhớ à.
Nguyên Khê sững sờ nhìn Tráng Tráng, thầm trách bản thân sao lại sơ suất như vậy. Mới hôm qua cậu ấy còn bảo là không tin, thế mà giờ lại nhớ rõ như thế, chờ để chọc quê cậu đấy à?
Nhưng Nguyên Khê cũng thắc mắc, tại sao Thần Sông lão gia lại không đến che chở cho mình nhỉ? Chẳng lẽ thật sự là mình đã nhầm rồi? Vậy thì mất mặt quá.
“À thì...” Nguyên Khê đang nghĩ ra cái cớ để giải thích.
Tiểu Thiên cũng phụ họa: “Đúng đấy Thiết Đầu, hơn nữa cả ba chúng ta cùng lúc gặp con Trùng Hợp Trùng Mạc đó mà. Nếu nó thật sự là yêu quái, sao lại chỉ tìm mỗi cậu thôi? Tráng Tráng này, hôm qua cậu có mơ thấy quái vật không?”
“Không, tớ mơ thấy tớ đang ăn gì đó, ăn đến khi tỉnh dậy vào sáng sớm cơ.” Nhớ đến giấc mơ trước khi thức dậy, Tráng Tráng lại thấy đói bụng.
“Còn tớ thì ngủ một mạch đến sáng luôn ý.” Tiểu Thiên nhún vai.
Nguyên Khê: “...”
Sao mà ngượng ngùng quá.
Tại sao chỉ có mỗi cậu mơ thấy thôi?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
[Đúng là mệnh mỏng như giấy]
Đang phân vân, trong đầu Nguyên Khê chợt thoáng qua một giọng nói.
Nguyên Khê ôm đầu, hình ảnh căn nhà với tượng thần và khuôn mặt bà cụ trong giấc mơ bỗng chốc hiện về trong đầu cậu một cách lộn xộn.
Giấc mơ mà Nguyên Khê gần như quên sạch, giờ lại đột nhiên trở nên rõ ràng, thậm chí những lời trong mơ cậu không nghe rõ, giờ lại vô duyên vô cớ bổ sung đầy đủ.
-[Đứa trẻ này, e là khó nuôi được, phải chăm sóc thật cẩn thận. Sợ nước sợ lửa, sợ dao chém rìu bổ, bị tinh quái rừng núi ức hϊếp, không thể rời khỏi ngôi làng mà nó sinh ra...]
“Thiết Đầu ơi?” Tráng Tráng vẫy tay trước mặt Nguyên Khê đang ngẩn ngơ.
“Á, mặc kệ đi!” Nguyên Khê đột nhiên đập mạnh xuống đất, đứng bật dậy, hất đi giọng nói trong đầu: “Nếu là anh em thì đi theo tớ lấy lại công bằng. Đi cùng tớ đến sào huyệt của con Trùng Hợp Trùng Mạc đó! Tớ muốn cho nó biết, đại ca của làng Trấn Thủy chúng ta không phải là kẻ dễ bắt nạt!”
Nghe Nguyên Khê nhắc đến nghĩa khí huynh đệ, Tiểu Thiên và Tráng Tráng tất nhiên đồng lòng theo cùng.
Kệ nó là Trùng Hợp Trùng Mạc tinh hay Trùng Hợp Trùng Mạc quái, hay chỉ là một con sâu đen đủi bình thường, dưới sự nghĩa khí của huynh đệ, nhất định phải dẹp nó!
Ba người nhanh chóng lên núi, hiên ngang bước đi, bộ dạng như sắp làm việc lớn.
Kết quả là khi họ lao đến doanh trại địch với khí thế hừng hực, thì con Trùng Hợp Trùng Mạc hôm qua lại không có nhà. Hang động trống rỗng dường như giống hệt lúc ba người rời đi hôm qua, giống như Trùng Hợp Trùng Mạc đó đã bỏ lại cái sào huyệt của nó từ hôm qua và chưa từng trở về.
“Bây giờ làm sao đây?” Tiểu Thiên và Tráng Tráng nhìn Nguyên Khê.
Nguyên Khê nói: “Trùng Hợp Trùng Mạc chạy được chứ miếu không chạy được, con quái vật đó không ở nhà, chúng ta mau đập phá sào huyệt của nó!”
“Được!”
Bùm bùm đoàng đoàng, ba đứa nhỏ phá phách một hồi, rất nhanh chóng khiến cái hang đá nhỏ trải qua trận tấn công của lũ trẻ con nghịch ngợm. Chúng nhảy nhót như điên, đất cát bay mù mịt, nước bắn tung tóe... Cuối cùng bị phá tan tành.
“Gù!”
Ba người phá phách hăng say, hoàn toàn không chú ý đến một âm thanh kỳ lạ giữa tiếng chim hót và tiếng côn trùng trong rừng.
Trong bụi cỏ, hai con mắt màu vàng xanh trừng trừng đầy ác ý, nhìn chằm chằm vào Nguyên Khê đang nhảy nhót vui vẻ nhất trên cái sào huyệt của mình.
Nguyên Khê cùng hai người bạn phá tan sào huyệt của Trùng Hợp Trùng Mạc, cậu cảm thấy đã lấy lại được công bằng, thế là tiếp tục lôi nhau đi chơi đùa khắp núi đồi không chút suy nghĩ.
Chơi cả buổi sáng, khi đã cho thỏ ăn và chuẩn bị xuống núi, Nguyên Khê cuối cùng cũng nhớ đến Tiểu Thạch, một trong bốn thành viên của nhóm “Thiết Tứ Giác.”
“Tớ nhớ ra rồi!” Nguyên Khê hét lên.
Tiểu Thiên đang chờ đến giờ cúp điện: “Nhớ ra cái gì? Nhớ ra mấy giờ cúp điện à?”
Tráng Tráng đang nghĩ đến bữa trưa: “Có phải cậu đói rồi không?”
“Tớ nhớ lại giấc mơ hôm qua, khi tớ bị con quái vật nuốt vào bụng, trong bụng nó tớ nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu! Rồi tớ bò ra ngoài, không biết Tiểu Thạch Đầu có thoát được không.” Nguyên Khê vừa vỗ đầu, như thể vỗ đầu vậy sẽ giúp cho tín hiệu trong não giống như chiếc TV cũ ở nhà tốt hơn, nhớ ra được nhiều hơn.
Tiểu Thiên nhìn thấy Nguyên Khê lo lắng, không hài lòng nói: “Đã bảo chỉ là mơ thôi mà, chúng tớ đã đi cùng cậu phá tan sào huyệt của Trùng Hợp Trùng Mạc rồi mà, cậu đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Tráng Tráng giảng hòa: “Thôi nào, nếu cậu còn lo lắng, chúng ta đi tìm Tiểu Thạch Đầu luôn đi. Có khi cậu ấy đã làm xong bài tập, có thể ra ngoài chơi rồi.”
Nguyên Khê nghĩ cũng đúng, chỉ là giấc mơ thôi, chẳng lẽ lại thật sự có thể ăn thịt người.
Ba đứa trẻ kéo nhau đi đến nhà Tiểu Thạch Đầu.
·
“Tiểu Thạch Đầu không có ở nhà đâu, buổi sáng hôm qua thằng bé lên cơn sốt cao, mê sảng, đến trạm xá đầu làng tiêm thuốc hạ sốt rồi nhưng đến tối lại sốt thêm lần nữa. Bố thằng bé đã đưa nó đi bệnh viện huyện khám bệnh rồi.”
Ba người bọn họ lại không gặp được Tiểu Thạch Đầu, ngay cả dì Triệu hôm qua cũng không có ở nhà. Cuối cùng, bọn họ chỉ gặp được ông nội của Tiểu Thạch Đầu.
Sau khi nói cho ba đứa trẻ biết Tiểu Thạch Đầu đang ở đâu, ông nội của Tiểu Thạch Đầu phẩy tay rồi đi mất, để lại ba người Nguyên Khê đứng đó nhìn nhau.
Mấy đứa liếc mắt nhìn nhau, đều đang nghĩ về cơn ác mộng mà Nguyên Khê đã kể.
Tất nhiên Tiểu Thiên không tin những chuyện này. Cậu ấy là người đã đọc cả quyển “Mười vạn câu hỏi vì sao”, sao lại dễ bị lung lay bởi những trùng hợp nhỏ nhặt như vậy.
Tráng Tráng lại thuộc kiểu người ai nói gì cũng nghe, vừa nghe Tiểu Thạch Đầu thật sự gặp chuyện, cậu ấy lập tức kinh ngạc nhìn Nguyên Khê: “Thiết Đầu này, Tiểu Thạch Đầu thật sự gặp chuyện rồi kìa, có khi nào giấc mơ của cậu là thật không?”
“Này, đừng mê tín thế chứ!” Tiểu Thiên la lên.
Nguyên Khê giật giật khóe miệng, trong lòng cũng thầm kêu lên, không thể nào.
Mặc dù miệng thì khoác lác nâng tầm, biến chuyện mình bị ác mộng dọa thành một câu chuyện chống lại quái vật đầy gian khổ, nhưng dù trong mơ cảm giác có thật đến đâu thì cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Khi tỉnh dậy, nỗi sợ hãi suýt chết trong mơ đã phai nhạt đi rất nhanh, như nước chảy không để lại dấu vết.
Nguyên Khê bắt đầu cẩn thận nghĩ lại.
Từ buổi trưa hôm qua Tiểu Thạch Đầu đã bị sốt cao, mà trưa hôm qua Nguyên Khê đã nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Thạch Đầu khi ở bên ngoài hang của Trùng Hợp Trùng Mạc.
Trong mơ, khi Nguyên Khê bị quái vật truy đuổi và bị nó nuốt chửng, cậu cũng nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Thạch Đầu.
Cuối cùng, trong bụng quái vật, Nguyên Khê còn nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu bằng xương bằng thịt.
Mỗi lần nghe thấy tiếng của Tiểu Thạch Đầu và nhìn thấy cậu ấy đều có liên quan đến việc nhìn thấy con quái vật Trùng Hợp Trùng Mạc…
Nếu những điều này đều là thật, thì Tiểu Thạch Đầu bị con Trùng Hợp Trùng Mạc đó ăn mất rồi sao!?
Nguyên Khê hít mấy hơi lạnh.
Tráng Tráng ở bên cạnh vẫn đang cãi nhau với Tiểu Thiên: “Bà ngoại tớ nói con người có ba hồn bảy vía, đây không phải mê tín, mà là khoa học. Trước đây con trai của lão tài chủ, Lý Cẩu Đản, đã được gọi hồn một lần. Nghe nói cậu ta bị yếu bóng vía, hay bị mất hồn. Những người có tiền họ đều làm như vậy, khoa học lắm!”
Tiểu Thiên phản đối: “Đây chính là mê tín đấy, mẹ tớ nói con người không có hồn phách gì cả, người chết thì trở thành một nắm tro, vật chất quyết định ý thức!”
Tráng Tráng và Tiểu Thiên đều nhìn sang Nguyên Khê: “Thiết Đầu, cậu thấy sao?”
Nguyên Khê vẫn đang vỗ cái đầu của mình, cái đầu giống như chiếc TV cũ kỹ ở nhà, tín hiệu không tốt, cố nhớ lại cảm giác khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, lúc bị đập đầu vào cạnh giường, cơ thể đột ngột thư giãn.
“Chết rồi, tớ nhớ ra rồi, hôm qua lúc tớ sắp tỉnh dậy, Tiểu Thạch Đầu dường như đã rơi từ trên người tớ xuống…” Nguyên Khê giật mình, nhìn về phía hai người bạn đang đứng đối diện mình: “Các cậu nói xem, có khi nào Tiểu Thạch Đầu vẫn còn đang ở trong bụng con quái vật không?”
Nguyên Khê vừa nói vừa nhìn với vẻ mặt nghiêm túc, khiến Tráng Tráng và Tiểu Thiên không khỏi nổi da gà.