Nguyên Khê bị hai người bạn nhỏ kéo chạy ra khỏi thôn, hướng về chân núi ngoài thôn.
Trong khu rừng hoang vắng, ánh sáng ban mai từ từ xua tan màn sương mù. Chim chóc đã bay đi kiếm ăn, nhưng dường như vẫn còn thứ gì đó bị mắc kẹt giữa bóng cây lay động và màn sương mờ ảo.
[%¥#]
[Xoạt&%¥]
Âm thanh xào xạc bên tai vang lên không ngừng, như mang theo một sự mê hoặc nào đó, dẫn dắt một bóng hình chậm rãi tiến về phía ngọn núi.
Bước đi của bòng hinh ấy tựa như đi trên mây, cực kỳ thanh thoát nhẹ nhàng, như chẳng có tí trọng lượng nào, di chuyển trên đường núi mà không hề thấy mệt mỏi, cũng như không có tí nhận thức nào.
Cậu ấy đang đi đâu, định làm gì, vì sao lại có mặt ở đây? Tâm trí cậu ấy rối bời, mọi thứ trở nên mơ hồ, không thể nhớ nổi bất cứ điều gì. Cậu ấy chỉ cảm nhận được một âm thanh kỳ lạ vang vọng trong đầu, thúc giục cậu ấy bước tiếp.
Cậu ấy đang đi đâu thế này?
[Xoạt xoạt #%&]
Ồ, vẫn chưa làm xong bài tập, phải làm nhanh thôi...
Nhưng làm bài tập ở đâu đây?
[Xọat xọat@#]
À, cậu ấy bị phạt vì chưa hoàn thành bài tập hè, bị giáo viên giữ lại lớp sau giờ học để làm cho xong thì phải? Cô đơn lẻ lơi một mình trong căn phòng học trống trải sau giờ học để làm bài tập, cậu ấy đáng thương làm sao.
Bóng người mờ ảo dưới sự dẫn dắt của những âm thanh kỳ lạ, bước chân nhẹ nhàng cứ thế tiến xa dần trên con đường nhỏ của rừng núi.
……
Nguyên Khê cùng hai người bạn chạy vào khu rừng dưới chân núi, đến trước một con dốc.
Trên sườn dốc có một cây cổ thụ cong queo khá lớn, rễ cây quấn quanh như những con đường núi chằng chịt. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy dưới rễ cây dường như có một cái hố không nhỏ, lá rụng, cỏ dại cùng đất và rêu phủ kín một nửa miệng hố. Tráng Tráng leo lên sườn dốc, mở miệng hố ra, lúc này Nguyên Khê mới nhận ra cái hố này khá lớn, sâu hun hút.
“Tới đây.” Tráng Tráng và Tiểu Thiên leo lên trước, vẫy tay gọi Nguyên Khê vào hang. Nhìn vẻ mặt đầy bí ẩn của cả hai, Nguyên Khê cũng dần cảm thấy háo hức.
Khi Nguyên Khê đang leo lên sườn dốc, cậu thoáng thấy một bóng người. Cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên là một bóng dáng nửa lớn nửa nhỏ, đang bước đi trên con đường núi cách cậu khoảng năm mươi mét.
Dáng vẻ đi trên đường núi của người đó hơi lơ lửng, cứ như đang say rượu, bước đi lảo đảo như đang bước trên mây, lạc vào trong sương mù khi leo núi.
Ánh nắng bao phủ khu rừng, xuyên qua những bóng cây rung rinh trong gió, chiếu xuống mặt đất, tạo thành một lớp ánh sáng mờ ảo phía sau người đó, khiến dáng vẻ của họ càng thêm huyền bí, như thể chìm trong một làn sương mờ ảo.
Dưới ánh nắng và bóng cây che phủ, bóng dáng người đó trở nên mờ mịt, nhưng vì quá quen thuộc, Nguyên Khê vẫn nhận ra ngay... Chính là Tiểu Thạch Đầu, người lẽ ra đang ngủ nướng!
“Tiểu…” Nguyên Khê mở miệng, định gọi bạn của mình.
“Thiết Đầu, vào đây nào, ở đây này!” Tiểu Thiên trong hang quay đầu thấy Nguyên Khê vẫn đang ngó nghiêng bên ngoài, bèn lên tiếng thúc giục cậu mau vào trong.
Nguyên Khê đáp lại tiếng gọi bạn mình: “Hình như tớ trông thấy Tiểu Thiết Đầu.”
Tiểu Thiên nghe thế, ló đầu ra: “Không phải cậu ấy đang ngủ nướng hả? Cậu thấy cậu ấy ở đâu thế?"
Tráng Tráng cũng tò mò chui đầu ra từ dưới cánh tay Tiểu Thiên.
Nguyên Khê cố gắng chỉ cho Tiểu Thiên và Tráng Tráng, nhưng rồi cậu “hả”một tiếng, phát hiện con đường vừa thấy khi nãy bây giờ đã trống không, không có bóng người, ngay cả một bóng ma cũng chả có.
“Biến mất rồi.” Nguyên Khê lấy làm lạ, nói.
“Chắc cậu nhìn nhầm thôi, Tiểu Thạch Đầu còn chưa dậy mà, sao có thể chạy nhanh hơn chúng ta được. Lại đây Thiết Đầu, tớ kéo cậu lên.” Tiểu Thiên không để ý nhiều, tiếp tục giục Nguyên Khê mau chóng vào hang.
Nguyên Khê nghe vậy gạt bỏ mọi suy nghĩ, vươn tay nắm lấy tay Tiểu Thiên cho bạn kéo mình lên.
Nguyên Khê chui vào trong hang, đột nhiên tai cậu ù lên một tiếng, âm thanh chói tai khiến đầu óc cậu choáng váng. Cậu lắc lắc đầu vài cái thì cảm giác ấy mới dịu lại. Cậu cúi người, theo các bạn đi sâu vào độ sâu khoảng ba mét, không gian dần mở rộng, đủ chỗ cho cả ba mà không bị chật chội.
“Nhìn xem, đó là cái gì!” Tráng Tráng hưng phấn chỉ vào một quả cầu tuyết trước mặt Nguyên Khê.
“Quao! ~” Nguyên Khê ngạc nhiên nhìn một con thỏ nhỏ lông trắng muốt, reo lên.
Con thỏ thấy người lạ thì lo lắng, cố đạp chân muốn chạy trốn, nhưng đôi chân dài của nó bị buộc vào một rễ cây, khiến nó chỉ có thể giãy giụa trong tiếng lá xào xạc mà không thoát được. Chẳng bao lâu, nó bị ba đứa trẻ nghịch ngợm vây quanh.
Tiểu Thiên vuốt đầu thỏ, Tráng Tráng vuốt lưng, còn Nguyên Khê thì vuốt đuôi.
Ba bàn tay đen thui của ba cậu nhóc đồng loạt xoa nắn con thỏ tội nghiệp, vô cùng phấn khích.
“Nó ăn gì nhỉ?”
“Nhổ ít cỏ cho nó ăn đi.”
“Hè hè, tớ có đặc biệt mang nửa củ cà rốt ở nhà tới nè.”
Hóa ra con thỏ này được Tiểu Thiên và Tráng Tráng phát hiện cách đây hai ngày. Khi đó, thỏ đang ngủ, cả hai sợ nó tỉnh dậy sẽ bỏ chạy nên đã buộc nó lại, đợi khi Nguyên Khê khỏi bệnh sẽ cho cậu xem.
Để tránh con thỏ bị chết đói, hai ngày qua hai bạn nhỏ đều tới cho nó ăn.
Có thức ăn rồi, con thỏ trước đó đáng thương, sợ sệt muốn bỏ chạy giờ đây đã bình tĩnh hơn, nó há cái miệng nhỏ nhắn, cạp cạp nhai nhồm nhoàm đám cỏ và cà rốt, chốc lát đã gặm ra mấy vết cắn rõ rệt.
Nguyên Khê thích thú reo lên: “Nó ăn rồi! Miệng nó bé xíu luôn!”
Cả ba người ngồi đó chơi với thỏ một lúc, Nguyên Khê chưa đủ thỏa mãn bèn đề nghị: “Hay là tụi mình mang nó về đi?”
“Không được đâu, nếu tớ mang về ba tớ chắc chắn sẽ gϊếŧ nó nấu thịt mất.” Tiểu Thiên nói rồi làm động tác cắt cổ, biểu cảm lạnh lùng.
“Mẹ tớ cũng vậy!” Tráng Tráng nghiêm túc gật đầu đồng thuận.
Nguyên Khê nghĩ ngợi, cậu cảm thấy một khi để bà ngoại cậu thấy con thỏ này chắc cũng sẽ xuống dao.
Nhớ lại món thịt thỏ xào của bà, Nguyên Khê vô thức nhìn chằm chằm con thỏ trước mặt không khỏi nuốt nước miếng.
Thấy hai người bạn có vẻ thương yêu động vật như thế, Nguyên Khê không dám để lộ suy nghĩ thèm thuồng của bản thân, chỉ đành gằn nước miếng xuống, đàng hoàng nói: “Ừ, con thỏ dễ thương thế này, tụi mình không thể ăn nó được.”
Tráng Tráng nhìn sang Nguyên Khê, vừa vuốt ve con thỏ vừa tò mò hỏi: “Thiết Đầu, mấy ngày cậu ở thành phố đã làm gì? Thành phố có vui không? Công viên giải trí trên đó thế nào? Cậu có vào trung tâm trò chơi chơi không? Tớ còn tưởng phải đến Tết mới gặp lại cậu.”
Tiểu Thiên cũng hưởng ứng: “Đúng đấy Thiết Đầu, tớ cũng tưởng lâu lắm mới gặp lại cậu. Sao nào? Đồ ăn trên thành phố có ngon hơn ở quê mình không? Trăng ở đó có tròn hơn không?”
Nguyên Khê bị mấy câu hỏi làm cho khựng lại, cậu vô thức bóp chặt đuôi thỏ, làm nó giãy giụa đá cậu một phát.