“Thiết Đầu~”
“Thiết Đầu!”
“Nghe nói cậu khỏi bệnh rồi.”
Hai người bạn nhỏ đứng trước cổng vây quanh Nguyên Khê, vừa nhìn thấy cậu khỏe mạnh không sao, cả hai đều vui mừng. Một bé vỗ vai cậu, nhóc kia thì kéo kéo cánh tay Nguyên Khê, như thể đang kiểm tra xem cậu có bị rã rời ra haay không.
Nguyên Khê mặc cho họ kiểm tra, miệng thì hờn dỗi nói: “Tớ về nhà được mấy ngày rồi, bị nhốt trong nhà suốt, sao các cậu không đến thăm tớ sớm hơn thế, tớ chán muốn chớt rồi này."
“Lúc cậu vừa về còn bệnh nặng lắm, tớ muốn đến tìm cậu chơi nhưng mẹ tớ không cho.”
“Cha mẹ tớ cũng không cho đi, bảo là nhà cậu đang chuẩn bị lo hậu sự cho cậu, kêu tớ đừng tới làm phiền mọi người.”
Hai người bạn nhỏ thật thà trả lời Nguyên Khê, Tiểu Thiên vừa nói xong thì Tráng Tráng lập tức nói tiếp.
Nguyên Khê: “Chuẩn bị hậu sự gì cơ? Tớ khỏe như trâu đây này."
Nói xong, Nguyên Khê vừa nhảy lên hai cái để chứng tỏ sức khỏe mình rất tốt.
Nguyên Khê đã về lại thôn Như Thủy được ba ngày. Ngày thứ hai sau khi trở về, cậu đã tỉnh lại, nhưng cả nhà ai cũng nghĩ cậu bệnh nặng, không cho cậu dậy, bắt cậu nằm lì thêm hai ngày nữa. Cộng thêm mấy ngày mê man ở thành phố, Nguyên Khê nằm đến mức sắp rỉ sét luôn rồi.
Mọi người trong nhà đều nói dạo trước cậu bị bệnh nặng lắm, thế nhưng chính Nguyên Khê lại không có cảm nhận gì rõ rệt, cậu chỉ cảm thấy bản thân đã ngủ hơi lâu mà thôi.
"Tiểu Thạch Đầu đâu rồi?" Nguyên Khê nhìn quanh, phát hiện nhóm nhỏ của mình thiếu mất một người, lập tức cảnh giác hỏi.
“Cậu ấy lại ngủ nướng rồi, sáng nay bọn tớ tới tìm, nhưng dù gọi thế nào thì cậu ấy cũng không chịu dậy, cứ trùm kín đầu ngủ mãi, mẹ cậu ấy bảo cứ để cậu ấy nằm ngủ tiếp."
“Sao Tiểu Thạch Đầu lại ngủ nướng được chứ?” Nguyên Khê ngạc nhiên lẩm bẩm. Tiểu Thạch Đầu luôn tràn đầy năng lượng, bình thường đều là cậu ấy rủ mọi người ra ngoài chơi, đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy ngủ nướng.
Tiểu Thiên quả quyết đoán: "Chắc chắn là do làm bài tập, dạo này cậu ấy đang làm bù đống bài tập hè."
Tiểu Thạch Đầu ghét học nhất, mỗi lần làm bài tập, cậu ấy lại than đau đầu đủ kiểu, nào là kiệt sức, mơ hồ, bất lực, như thể cuộc đời mất hết ý nghĩa. Vì vậy, mỗi lần làm bài tập, cậu ấy đều kéo dài được lúc nào hay lúc đó, có thể không làm thì nhất quyết không làm.
Nhưng dù có ghét cách mấy thì kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc, bây giờ cậu ấy đang bị mẹ ép phải làm cho xong đống bài tập hè sót lại, ngày nào cũng gào khóc oai oán.
Nghi ngờ của Nguyên Khê đã được giải quyết trong phút chốc, cậu thở dài: “Đi học đáng sợ ghê."
"Chứ gì nữa!" Tráng Tráng cũng phụ họa theo.
Nguyên Khê, Tráng Tráng, và Tiểu Thiên cùng tuổi, đều nhỏ hơn Tiểu Thạch Đầu một tuổi. Tuy họ vẫn chưa đến trường học, nhưng đã nghe từ miệng Tiểu Thạch Đầu về sự đáng sợ của nơi tà ác đó.
Bài tập về nhà nhiều vô số, tiết học dài bất tận, mỗi ngày đều phải đến lớp, không được ra ngoài chơi.
Kinh khủng lắm đó!
“Cứ kệ cậu ấy đi, Thiết Đầu đi thôi, bọn tớ dẫn cậu đi xem căn cứ bí mật bọn tớ mới phát hiện mấy hôm nay!"
Nói xong, Tráng Tráng và Tiểu Thiên kéo Nguyên Khê chạy đi.
"Vậy chúng ta đợi đến trưa rồi đi gọi Tiểu Thạch Đầu sau." Nguyên Khê vừa chạy vừa nghĩ đến người bạn bị bỏ lại của mình. Là người thích kết bè kéo cánh, cậu ghét nhất là có ai đó bị bỏ lại phía sau.
"Ố kề ~"
……
“Eyy, đó không phải là Thiết Đầu sao? Cháu khỏi bệnh rồi à?”
“Thiết Đầu, sao cháu lại ra ngoài? Đừng chạy, đừng chạy, đi chậm thôi.”
“Chú ba ơi, cháu khoẻ rồi~”
"Dì ba ơi, cháu biết rồi ạ~"
Nguyên Khê bị các bạn kéo chạy, khi đi qua làng, các bác, các chú, các bà các ông trong làng thấy Nguyên Khê đều quan tâm hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cậu.
Nguyên Khê vừa đáp lại họ, vừa nhanh như chớp chạy qua một nửa thôn.
Thấy Nguyên Khê trông hoạt bát và tràn đầy sức sống như vậy, người dân trong thôn vô cùng kinh ngạc. Dù không ít người đã nghe từ miệng Lý Thúy Nguyệt và những người khác báo rằng Nguyên Khê đã khỏe lại, nhưng trước khi tận mắt thấy cậu, chẳng ai dám tưởng tượng cậu hồi phục nhanh đến thế.
“Mới về được có ba ngày mà sao khỏi nhanh vậy? Không phải nói là bệnh nặng lắm sao?”
“Quả nhiên là nhờ Thần Sông phù hộ rồi, lúc trước bệnh tình trầm trọng biết bao nhiêu, vậy mà mới về thôn chúng ta được vài ngày đã khoẻ hẳn rồi!”
“Các cụ ở thôn đều nói Thiết Đầu là đồng tử của Thần Sông, chẳng lẽ là thật."
Rõ ràng mới ba ngày trước, Nguyên Khê còn được đưa về trong tình trạng thoi thóp, vậy mà giờ đây cậu đã có thể chạy nhảy, khuôn mặt hồng hào, hoàn toàn không có dấu hiệu từng bị bệnh, khiến cả thôn ngạc nhiên vô cùng.
Đang say sưa nói chuyện, mọi người bỗng nhìn thấy ông ba Lý từ xa đi tới. Đám người vừa còn đang bàn tán rôm rả liền vội vàng lướt qua chủ đề về Hà Thần, gượng gạo chuyển sang những chuyện khác.
"Thôn chúng ta đúng là mảnh đất phong thủy quý hiếm. Trước đây tôi còn không tin, giờ nghĩ lại, biết đâu thật sự là vậy thì sao?"
“Mấy người thôn mình ra ngoài lập nghiệp đều phát tài, nhất là Lý Phú Quý, nghe nói bây giờ ông ấy đã thành đại gia giàu nhất huyện Lăng rồi!”
“Đúng vậy, phong thủy tốt, người trong thôn cũng khỏe mạnh, đặc biệt là chuyện của Thiết Đầu…”
Ông ba Lý đi ngang nghe loáng thoáng vài câu, càng nghe càng cau mày, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng ngắt lời: "Đất tốt, phong thủy tốt gì chứ, các người biết gì mà nói! Tất cả đều nhờ thần Sông phù hộ! Năm đó Thiết Đầu lên chiếc thuyền chở lễ vật dâng cthần sông, giờ thằng bé chính là đồng tử của thần Sông rồi! Đã là người hầu cận dưới trướng thần Sông, thì làm sao rời khỏi nơi này được. Hầy, sắp đến thời điểm cúng tế rồi, năm này qua năm khác không làm lễ, sớm muộn gì thần Sông cũng sẽ giáng tội. Đến lúc đó, cả thôn chúng ta đều gặp họa, các người cứ đợi mà xem!"
Ông ba Lý hơn tám mươi tuổi vừa cất lời lập tức khiến không khí trở nên ngột ngạt, câu chuyện
Những người dân làng vốn còn rất hứng thú với các chủ đề kỳ bí này lập tức im lặng, không ai nói thêm lời nào.
Mọi người đều biết ông ba Lý là người kiên định ủng hộ việc phục hồi lễ tế, năm nào cũng hô hào kêu gọi khôi phục lại lễ tế. Hồi lễ tế mới bị đình chỉ, ông ấy suýt nữa đã đánh nhau với người ta, thậm chí còn kêu gọi những ai đồng ý làm lễ phải góp thêm tiền.
Lúc này ai mà mở miệng hưởng ứng, chắc chắn sẽ bị ông ấy bám riết không buông.
Lễ tế thần Sông quá phiền phức, nhà nào cũng phải đóng góp tiền của, công sức, mà lại chẳng mang lại lợi ích gì rõ ràng. Ngay cả người đã phát tài ở bên ngoài như Lý Phú Quý, còn chẳng nói gì đến chuyện quay về tài trợ, thì những kẻ nghèo túng như bọn họ tích cực làm gì chứ?
Hai năm qua không tổ chức, ai nấy đều nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy lễ tế đã trở thành chuyện của những năm tháng xa xôi.
Hơn nữa, gần ba bốn năm nay không hiến tế cũng đâu có vấn đề gì.
Tin vào khoa học, bài trừ mê tín dị đoan!
Vẫn là chuyện phong thủy đáng tin hơn.
...