Ánh sáng từ những ngôi sao yếu ớt chiếu sáng, nhưng không đủ để xua tan được bóng tối trong khu rừng. Bầu không khí vắng lặng đến ngột ngạt, khiến mỗi bước chân của họ vang lên rõ ràng trong sự im lặng đáng sợ. Tô Duy cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi, nhưng không dám dừng lại. Cậu biết rằng, nếu dừng lại một chút, rất có thể họ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Lạc Minh đi đầu, vững vàng như một người dẫn đường. Dưới ánh sáng le lói của những ngôi sao, gương mặt anh vẫn lạnh lùng và kiên định. Dù đã phá vỡ được nghi thức bảo vệ, Lạc Minh vẫn không dám chủ quan. Khu rừng này không đơn giản, và mỗi bước đi của họ đều có thể dẫn đến một cái bẫy mới.
“Cậu có nghĩ rằng mình đã sai lầm khi làm nghi thức không?” Tô Duy bất ngờ lên tiếng, đôi mắt cậu ánh lên sự nghi hoặc.
Lạc Minh không quay lại, nhưng giọng anh vang lên đều đặn, chắc chắn. “Không. Nếu không làm nghi thức, chúng ta sẽ không có hy vọng thoát khỏi đây. Đúng là khu rừng này rất nguy hiểm, nhưng nếu không đối mặt với thử thách, chúng ta sẽ không thể tiến lên.”
“Nhưng nếu không thành công, thì sao?” Cô gái đi phía sau lên tiếng, giọng cô lạc đi trong sự lo lắng. “Nếu nghi thức không có tác dụng, chúng ta sẽ bị khu rừng này nuốt chửng.”
Lạc Minh dừng lại, quay lại nhìn cô gái, ánh mắt anh đầy sự thấu hiểu. “Khu rừng này không dễ bị đánh bại. Nhưng nếu chúng ta không thử, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết mình có thể làm được hay không. Chúng ta phải tiến lên, dù có thế nào đi nữa.”
Tô Duy nhìn xung quanh. Rừng cây im lìm, như thể đang theo dõi từng bước đi của họ. Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu, xua đi cảm giác bất an đang bao phủ lấy mình. Mỗi cơn gió thoảng qua lại mang theo một cảm giác lạnh buốt, khiến cậu rùng mình. Nhưng cậu cũng biết rằng, chỉ có tiến về phía trước, họ mới có thể tìm được lối ra.
Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía trước. Tô Duy đứng lại, căng thẳng lắng nghe. Cái âm thanh ấy giống như một bước chân, nhưng không phải của con người. Bỗng nhiên, một tiếng gầm vang lên, rồi một bóng đen lao nhanh về phía họ từ trong bóng tối. Đó là một sinh vật kỳ lạ, cao lớn, với bộ lông đen như than và đôi mắt đỏ rực.
“Chạy!” Lạc Minh hét lên, vung kiếm ra phía trước. “Đây là một con quái vật rừng. Nó là loài sinh vật cực kỳ nguy hiểm.”
Tô Duy không kịp phản ứng, chỉ kịp lao người về phía Lạc Minh. Cùng lúc, con quái vật lao đến, đôi móng vuốt sắc nhọn chĩa về phía họ. Tô Duy cảm thấy không khí như bị xé rách bởi tốc độ của sinh vật này.
Lạc Minh nhanh chóng vung kiếm, chém một nhát về phía con quái vật. Nhưng chỉ một nhát không thể làm nó dừng lại. Con quái vật gầm lên, chiếc móng vuốt của nó vung lên, suýt chút nữa đã trúng Lạc Minh. May mắn thay, anh kịp né tránh, nhưng cánh tay anh bị vết xước nhẹ.
“Cẩn thận.” Lạc Minh nói, hơi thở gấp gáp. “Cái này không phải quái vật bình thường. Nó có thể chịu đựng được đòn tấn công.”
Con quái vật lại lao đến, lần này nhanh hơn và dữ dội hơn. Tô Duy không kịp suy nghĩ gì, chỉ kịp đưa tay ra, cố gắng dùng thanh kiếm của mình để bảo vệ bản thân. Nhưng con quái vật đã nhảy xổ vào, đẩy Tô Duy ngã ra đất.
Từ mặt đất, Tô Duy nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của con quái vật, những móng vuốt sắc nhọn đang lao về phía mình. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập. Nhưng ngay khi nó chuẩn bị ra tay, một tia sáng vàng rực lên. Lạc Minh lao vào, vung kiếm với một sức mạnh không thể tưởng tượng, cắt xuyên qua lớp lông dày của quái vật.
Con quái vật rú lên đau đớn, rồi ngã vật ra đất. Lạc Minh đứng trên xác quái vật, thở hổn hển. “Nó đã bị đánh bại, nhưng chúng ta không thể nghỉ ngơi lâu.”
Tô Duy cố gắng đứng dậy, cảm giác tay chân tê dại vì cú ngã. “Cảm ơn cậu,” cậu nói, giọng khẽ, nhưng đầy sự cảm kích.
“Chúng ta không thể dừng lại.” Lạc Minh nhắc lại, giọng anh lạnh lùng nhưng kiên quyết. “Khu rừng này sẽ không buông tha chúng ta. Đi thôi.”
Họ tiếp tục di chuyển, nhưng trong lòng mỗi người, nỗi lo sợ về những nguy hiểm đang chực chờ không bao giờ tan biến. Khu rừng này không dễ dàng bỏ qua những kẻ xâm nhập, và mọi thứ đang ngày càng trở nên khó khăn hơn. Tô Duy có thể cảm thấy rằng, mỗi bước đi đều là một thử thách mới. Nhưng cậu biết rằng, chỉ có tiếp tục tiến về phía trước, họ mới có thể tìm ra lối thoát.
Một lần nữa, họ đi vào bóng tối dày đặc, với niềm hy vọng mỏng manh rằng phía trước sẽ có một con đường dẫn họ ra khỏi nơi này.