Kẻ Canh Giữ khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên khi Hàn Tử Kỳ bước vào. Dáng vẻ của anh không hề có dấu hiệu căng thẳng, trái lại toát lên sự ung dung như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Ngươi… làm sao có thể đến đây mà không thông qua quy tắc của ta?” Kẻ Canh Giữ hỏi, giọng nói pha lẫn sự tức giận.
Hàn Tử Kỳ khẽ cười. “Ngươi quên rồi sao? Ta không phải là người chơi thông thường. Quy tắc của hệ thống chỉ áp dụng với những kẻ yếu thế hơn. Còn ta… ta đến để dẹp loạn.”
Lời nói của anh khiến không gian xung quanh như rung chuyển. Lạc Minh siết chặt thanh kiếm, ánh mắt ngờ vực nhưng không hề lơi lỏng.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Lạc Minh hỏi, giọng đầy thận trọng.
Hàn Tử Kỳ không trả lời ngay. Anh bước tới, đứng chắn giữa Lạc Minh và Kẻ Canh Giữ, rồi quay đầu nhìn Tô Duy. Ánh mắt anh dịu dàng lướt qua Tô Duy, nhưng lại chứa đựng một cảm giác khó đoán.
“Tôi đến vì cậu ấy.”
Câu nói ngắn gọn của Hàn Tử Kỳ khiến cả Lạc Minh lẫn Tô Duy sững sờ. Tô Duy cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Cậu lùi lại một bước, đôi mắt hoang mang nhìn Hàn Tử Kỳ.
“Tôi… tôi không hiểu. Anh nói gì vậy?” Tô Duy lắp bắp.
“Không cần hiểu. Chỉ cần biết rằng từ bây giờ, tôi sẽ đảm bảo cậu không cần phải lựa chọn điều gì đau đớn nữa.”
---
Hàn Tử Kỳ giơ tay lên, và một luồng sáng trắng tinh khiết xuất hiện, đối lập hoàn toàn với bóng tối của Kẻ Canh Giữ. Cả đấu trường sáng bừng lên, khiến Kẻ Canh Giữ phải lùi lại vài bước, mặt hắn méo mó vì cơn đau bất ngờ.
“Ngươi… ngươi đang phá vỡ cấu trúc của tầng này!” Kẻ Canh Giữ gào lên, giọng nói tràn đầy sự giận dữ và sợ hãi.
“Phải, và ta sẽ làm điều đó đến cùng nếu ngươi không chịu nhượng bộ.” Hàn Tử Kỳ đáp, giọng lạnh như băng. “Trò chơi này không cần những kẻ áp đặt luật lệ độc ác. Nếu ngươi không muốn bị xóa sổ, thì biến đi.”
Kẻ Canh Giữ cắn răng, ánh mắt đảo liên tục giữa Tô Duy, Lạc Minh và Hàn Tử Kỳ. Cuối cùng, hắn hét lớn một tiếng. Bóng tối bao trùm lấy hắn rồi tan biến, để lại sự im lặng chết chóc trong không gian.
---
Khi Kẻ Canh Giữ biến mất, đấu trường dần nhạt nhòa và biến trở lại thành căn phòng trang trí lộng lẫy ban đầu. Tô Duy ngồi sụp xuống sàn, thở hổn hển.
“Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra?” Tô Duy hỏi, ánh mắt hoang mang nhìn Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ bước đến, cúi xuống và nhẹ nhàng nâng cậu dậy. “Cậu không cần lo lắng. Mọi thứ đã được giải quyết.”
“Nhưng cậu là ai? Tại sao cậu có thể làm được những chuyện như vậy?” Lạc Minh chen ngang, ánh mắt cảnh giác.
Hàn Tử Kỳ mỉm cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười ấy lại chứa đầy sự bí ẩn. “Tôi không phải kẻ thù của các cậu . Tôi là một dạng… người giám sát trong hệ thống này. Nhưng đừng nhầm lẫn, tôi không ở đây để giúp tất cả mọi người. Tôi chỉ giúp những ai mà tôi cho là xứng đáng.”
Ánh mắt anh nhìn Tô Duy càng thêm sâu thẳm. “Và cậu ấy là người tôi đã chọn.”
Lạc Minh cứng họng, trong khi Tô Duy chỉ biết mở to mắt, không biết nên cảm thấy thế nào.
---
Hàn Tử Kỳ quay người, tạo ra một cánh cổng ánh sáng giữa không trung. “Hai người nên rời khỏi tầng này. Cánh cổng sẽ đưa các cậu đến tầng tiếp theo. Ở đó, mọi thứ sẽ khó khăn hơn, nhưng ít nhất, các cậu tạm thời an toàn.”
“Còn anh thì sao?” Tô Duy bất giác hỏi.
Hàn Tử Kỳ khựng lại một giây, rồi quay đầu, mỉm cười đầy ý nghĩa. “Tôi luôn ở đây, theo dõi cậu. Khi cậu cần, tôi sẽ xuất hiện.”
Trước khi Tô Duy kịp nói thêm điều gì, Hàn Tử Kỳ biến mất, để lại sự tĩnh lặng trong căn phòng.
Lạc Minh đặt tay lên vai Tô Duy, giọng trầm ấm: “Chúng ta phải đi thôi. Cậu không cần bận tâm đến hắn. Dù thế nào, tôi sẽ luôn bảo vệ cậu.”
Tô Duy gật đầu, nhưng trong lòng cậu dấy lên một cảm giác phức tạp. Cuộc hành trình chưa kết thúc, và cậu biết rằng phía trước sẽ còn nhiều điều khó khăn hơn. Nhưng sâu thẳm trong tim, cậu không thể ngừng nghĩ đến ánh mắt của Hàn Tử Kỳ – một ánh mắt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Cả hai bước qua cánh cổng, bắt đầu chương mới của hành trình đầy bí ẩn.
---
Nếu bạn thấy hay thì có tớ xin 1 vote và 1 bình luận nhé.