Trò Chơi Tử Thần: Lối Thoát Hay Hủy Diệt

Chương 6: Bước Ra Từ Địa Ngục

Ánh sáng rực rỡ từ cánh cửa dần tắt, và Tô Duy chớp mắt, cố gắng điều chỉnh lại tầm nhìn. Cậu không biết mình đã bị kéo vào thế giới nào, nhưng khi mở mắt ra, cậu nhận ra mình đang đứng trong một không gian rộng lớn, tĩnh lặng, không có bóng dáng của Kẻ Giữ Cửa hay căn phòng tối tăm mà họ vừa rời khỏi.

Đây là đâu?

Anh quay sang nhìn Lạc Minh, người đứng bên cạnh. Mái tóc đen của anh rối bù, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt của Lạc Minh không còn sắc bén như trước. Có một chút gì đó mệt mỏi, gần như là sự kiệt sức.

“Cảm ơn... cậu.” Tô Duy nói, giọng yếu ớt. “Nếu không có cậu, tôi... không biết phải làm sao.”

Lạc Minh không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ nhìn xung quanh, như thể đánh giá tình hình. Không có bất kỳ con quái vật nào, không có sự nguy hiểm rõ ràng nào. Tất cả chỉ là một không gian im lặng đến đáng sợ.

“Đừng vội cảm ơn tôi.” Lạc Minh nói, giọng trầm và lạnh. “Chúng ta chỉ vừa mới ra khỏi một phó bản. Và tôi không tin rằng mọi chuyện đã kết thúc.”

Tô Duy nhìn vào chiếc chìa khóa bạc vẫn còn trong tay mình. Cậu không thể không cảm thấy một chút nghi ngờ. Nếu đã ra khỏi phó bản, thì sao lại vẫn có cảm giác bất an như vậy?

“Cậu nói đúng.” Tô Duy cuối cùng cũng thừa nhận, giọng cậu gần như không thể nghe thấy. “Nhưng ít nhất chúng ta còn sống.”

Lạc Minh khẽ gật đầu, nhưng mắt anh vẫn không thôi cảnh giác.

Cánh cửa đột ngột đóng lại phía sau họ, như thể chặn lại con đường duy nhất để quay lại.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên trong không gian im lặng.

[Chào mừng các bạn đã hoàn thành phó bản đầu tiên.]

Giọng nói này lạnh lùng và máy móc, như thể phát ra từ một hệ thống không người. Nó không rõ ràng, không có cảm xúc, nhưng lại khiến Tô Duy cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng.

[Các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đừng vội mừng. Đây chỉ là sự khởi đầu của hành trình dài phía trước. Các bạn sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn, những kẻ thù mạnh mẽ hơn. Chìa khóa các bạn đang cầm là thứ duy nhất có thể giúp các bạn thoát khỏi hệ thống này.]

Hệ thống?

Tô Duy nhìn vào chiếc chìa khóa trong tay mình. Cậu chưa bao giờ cảm thấy nặng nề như lúc này. Mọi thứ đang diễn ra không hề giống một trò chơi, và sự thật này khiến cậu rùng mình.

[Nhớ kỹ.] Giọng nói lại vang lên, lần này như thể nhấn mạnh từng từ. [Các bạn không thể thoát nếu không hoàn thành tất cả các phó bản. Và khi các bạn bước vào, các bạn sẽ không thể quay lại.]

Tô Duy nhìn về phía Lạc Minh, ánh mắt đầy lo lắng. Cậu cảm thấy mệt mỏi đến mức không còn sức lực để suy nghĩ, nhưng vẫn không thể không lo sợ những gì sẽ đến.

“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Tô Duy hỏi, giọng khản đặc.

Lạc Minh nhìn cậu một lúc lâu, rồi lại quay đầu nhìn về phía trước. “Chúng ta không có lựa chọn. Phải tiếp tục thôi. Nhưng lần sau, cậu phải mạnh mẽ hơn. Không chỉ có tôi đâu, cậu sẽ phải tự mình đối mặt với những thử thách này.”

Tô Duy ngước nhìn cậu, cảm thấy một chút kỳ lạ. Dường như cậu có thể thấy một sự thay đổi trong cách Lạc Minh nhìn mình. Nhưng ngay khi cậu định hỏi, giọng nói lạnh lùng lại vang lên, lần này từ một hệ thống không gian vũ trụ kỳ lạ.

[Phó bản tiếp theo: Lâu Đài Bóng Tối. Thời gian bắt đầu: 10 phút nữa.]

Tô Duy cảm thấy chân tay bủn rủn. Cậu chưa kịp phản ứng thì Lạc Minh đã nhanh chóng kéo cậu đi, không để cậu có cơ hội hoảng loạn.

“Đi thôi.”

Lâu Đài Bóng Tối. Những từ này vang lên trong đầu Tô Duy như một lời cảnh báo. Cậu biết rằng nếu không chuẩn bị tinh thần, mọi thứ sẽ sụp đổ ngay lập tức.

---

Phía ngoài cánh cửa

Khi cả hai bước vào một căn phòng mới, không gian này không giống gì với thế giới trước đó. Đây là một nơi tối tăm, mờ mịt, với những tòa lâu đài cổ kính, u ám bao quanh. Không có bóng người, không có âm thanh, chỉ có một bầu không khí nặng nề, khiến mọi thứ trở nên u ám và mơ hồ.

Lạc Minh nhìn về phía Tô Duy, ánh mắt kiên quyết. “Lâu đài này không giống những phó bản trước. Cẩn thận.”

“Cẩn thận gì?” Tô Duy hỏi, giọng cậu vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

“Lâu đài này không chỉ có ma quái.” Lạc Minh trả lời. “Nó còn chứa đựng những ký ức của những người đã từng vào đây. Và đôi khi, ký ức là thứ nguy hiểm nhất.”

Tô Duy cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Mọi thứ chưa bao giờ thực sự đơn giản, và cậu biết rằng cuộc hành trình này còn dài và đầy thử thách.

Cả hai tiếp tục bước vào trong lâu đài tối tăm, biết rằng mọi điều ác mộng chỉ mới bắt đầu.

---

Nếu bạn thấy hay thì có tớ xin 1 vote và 1 bình luận nhé.