Không chỉ Tống Tư Minh ngạc nhiên.
Các bậc phụ huynh cũng đều sững sờ!
Họ không phải là người mù, ai cũng có thể nhận ra thái độ của Bạc Mộ Hàn đối với Tống Tư Minh thế nào, nhưng lần này họ chỉ muốn ép hai người lại thành một cặp, mỗi bên đều có lợi ích riêng. Ai mà ngờ được… Bạc Mộ Hàn lại chủ động như vậy?
Mẹ Tống lập tức vui mừng nói: “Chỗ nào thấy Mộ Hàn không vui chứ, rõ ràng là vui quá không thể kiềm chế được! Vậy thì, hôn sự của hai nhà cứ thế mà quyết định đi! Tháng sau đính hôn, rồi sau đó cưới luôn, có lẽ sẽ đợi Tư Minh của chúng ta tốt nghiệp đã.”
Các bậc phụ huynh đều rất vui mừng.
Bạc Mộ Hàn giữ nguyên động tác trong năm giây.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ! Nhận được 0.5 điểm hảo cảm và hơn nữa đạt được phần thưởng đặc biệt siêu may mắn, thuật đọc tâm trong ba phút!】
Ánh mắt anh lóe lên sự lạnh lùng.
Dù có hệ thống quái quỷ này trở ngại cũng không thể ngăn cản được anh từ chối cuộc hôn sự này, anh quyết không để Tống Tư Minh trở thành bạn đời của mình trong kiếp này!
Bạc Mộ Hàn lại mở miệng từ chối, nhưng ngay lúc này, anh bỗng nghe thấy một giọng nói khác: 【Ôi vãi, Bạc Mộ Hàn hôm nay bị con lừa đá vào đầu à? Tại sao anh ta lại hôn ngón tay của ông đây, anh ta bị điên à?】
Bạc Mộ Hàn sắc mặt lập tức lạnh lẽo, ánh mắt như tia chớp nhìn chằm chằm vào Tống Tư Minh.
Thanh niên đang nắm tay áo anh, khuôn mặt đỏ ửng, kích động nói: “Hàn ca ca, thật tuyệt quá! Cuối cùng chúng ta cũng sắp đính hôn, từ nay anh chính là vị hôn phu của em rồi!”
Anh có nghe nhầm không?
Tống Tư Minh luôn yêu anh say đắm, sao lại có thể ghét bỏ nụ hôn của anh chứ?
Chắc chắn là cậu ta cầu mà không được.
Giọng nói phấn khích lại vang lên: 【Từ chối đi! Mau từ chối tôi! Cương quyết từ chối tôi đi! Bạc Mộ Hàn, anh đứng đó làm gì, nhanh chóng từ chối tôi đi, tôi chuẩn bị nước nhỏ mắt để khóc rồi nè!】
Anh nhìn lên, vẫn là gương mặt hưng phấn của Tống Tư Minh, đôi mắt to của cậu chớp chớp nhìn anh, trong đó tràn đầy sự phấn khích.
Bạc Mộ Hàn tức giận ném đũa xuống bàn.
Các bậc phụ huynh lại một lần nữa giật mình, cha Bạc quát: “A Hàn! Sao con lại không lễ phép như vậy?”
Tống Tư Minh cũng khẽ rùng mình, cậu nhanh chóng nắm lấy tay Bạc Mộ Hàn, bắt đầu chân thành tỏ tình:
“Hàn ca ca, anh ném đũa là vì không muốn đính hôn với em sao… Nhưng em thật sự thích anh rất lâu rồi, anh cho em một cơ hội đi, em thề sẽ đối xử tốt với anh, trở thành người vợ nội trợ hoàn mỹ của anh!”
Tống Tư Minh đôi mắt sáng ngời, tràn đầy tình yêu dành cho anh.
【Oẹ, nói xong câu này tôi còn muốn ói. Yêu anh á? Không đời nào, tôi chỉ yêu bản thân mình thôi! Anh, cái người mặt lạnh như tảng băng này, đi đâu cho khuất mắt đi! Nếu nửa đời sau làm bạn với anh ông đây chắc chắn sẽ chết cóng như ở Bắc Cực.】
Gân xanh trên trán Bạc Mộ Hàn giật giật hai cái.
“Nếu cậu đã nói như vậy.” Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt đào hoa lấp lánh của Tống Tư Minh, “Vậy thì hôn ước này, cứ thế mà quyết định đi!”
Đôi mắt sáng lấp lánh của Tống Tư Minh bỗng chốc tối sầm lại.
“Cái gì? Anh nói gì? Anh thật sự muốn đính hôn với em á?” Tống Tư Minh suýt nữa thì cắn phải lưỡi vì quá ngạc nhiên, “À ừm thì Hàn ca ca à, anh không định suy nghĩ kỹ lại à?”
【Anh ta điên rồi sao? Não anh ta bị úng nước hay bị lừa đá vào đầu rồi?】
“Không suy nghĩ, chẳng có gì để suy nghĩ cả.” Bạc Mộ Hàn càng nghe, sắc mặt càng lạnh.
Nếu trước đây anh còn nghĩ Tống Tư Minh chỉ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt thôi, thì giờ sau khi nghe được suy nghĩ của cậu, anh hoàn toàn không nghĩ vậy nữa.
Tống Tư Minh này bề ngoài nói yêu anh, nhưng thực tế hoàn toàn không muốn ở bên anh.
Những năm tháng lì lợm bám theo anh là giả hết sao? Cậu thực sự ghét anh đến mức này sao?
Bạc Mộ Hàn trong thoáng chốc bắt đầu nghi ngờ sức hút của bản thân.
【Thời gian sử dụng khen thưởng thuật đọc tâm đã hết! Nhiệm vụ yêu đương tiếp theo sẽ mở ra không theo thời gian cố định!】
Bạc Mộ Hàn hít một hơi thật sâu, rồi khẽ nhếch miệng, kéo tay Tống Tư Minh lại: “Nếu cậu đã đã tỏ tình thật lòng với tôi như vậy, tôi mà không chấp nhận thì chẳng phải là kẻ bội bạc sao? Tư Minh, từ giờ tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”
Tống Tư Minh ngạc nhiên mở lớn mắt, mặc dù cậu biết mình phải thể hiện sự vui mừng tuyệt đối, nhưng trời ạ, xin lỗi... hiện tại cậu thật sự không vui nổi! Cái tên Bạc Mộ Hàn này sao lại thay đổi nhanh như vậy, trước đây không phải anh ta rất ghét cậu sao, chẳng lẽ anh ta bị tâm thần phân liệt?
Trong lòng cậu như có hàng có nghìn con thảo nê mã* chạy qua.
(*đồng âm với từ chửi bậy của Trung Quốc, tương tự đcm của Việt Nam.)
“Hàn ca ca, sao anh có thể là kẻ bội bạc được, anh là... thần của em!”
Bạc Mộ Hàn nhướn mày: “Nhưng tôi nhìn thấy cậu có vẻ như không vui lắm nhỉ?”
“Làm sao mà không vui chứ! Em... em vui lắm rồi! Hàn ca ca, anh không biết lúc này em phấn khích thế nào đâu.” Tống Tư Minh nghiến răng giải thích.
“Vậy là tốt rồi.” Bạc Mộ Hàn nở nụ cười mỉm: “Cậu vui là tốt rồi.”
Cả hai người trẻ tuổi đều đồng ý với cuộc hôn sự này, khiến các bậc phụ huynh càng thêm vui vẻ.
“Tốt, tốt, tốt, vậy thì quyết định như vậy đi, lễ đính hôn sẽ tổ chức vào tháng sau. Mọi người thấy sao?” Cha Bạc cười lớn.
Cha mẹ Tống: “Không vấn đề!”
Tống Tư Minh vô hồn đáp: “Con đi WC một lát.”
Nhìn bóng dáng cậu có vẻ như lạc mất hồn, cha Bạc cảm thấy hơi lạ: “Hửm? Sao tôi thấy Tư Minh có vẻ không vui vậy?”
Mẹ Tống cười nói: “Làm gì có, vừa thấy nó rõ ràng là vui lắm mà!”
Tống Tư Minh vừa ra khỏi phòng, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.
【Hệ thống, hệ thống! Ra đây giải thích, sao cốt truyện lại hỏng bét thế này!】