Đỉnh Đầu Có Bong Bóng Mini, Đoàn Sủng Bé Cưng Đáng Yêu

Chương 33

Mẹ Trần là người trọng nam khinh nữ điển hình, bà ta đi tìm thầy bói xem một quẻ, biết cái thai của Trần Ngọc Liên là con trai, nên mới ở lại đây canh chừng một đêm, chờ cháu ngoại cả chào đời.

Bà ta tính chờ con gái mình sinh một thằng cu, có địa vị ở nhà chồng, nắm được quyền quản lý tài chính, sẽ cuỗm được ba ngàn đồng trong lời đồn.

Vừa đúng lúc, tìm một đối tượng tốt cho con trai út nhà bà ta.

Nào biết rằng, chẳng có cháu ngoại trai nào cả, cuối cùng còn lòi ra một đứa con gái không đáng giá.

Kế hoạch của bà ta đã tan thành mây khói.

Bà ta còn đâm ra oán trách con gái mình.

Còn thái độ của Kiều Trường Đông, bà ta chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả.

Con gái đều là đồ bỏ đi, chẳng có gì lạ lẫm.

Kiều Trường Đông mua cơm sáng về, Kiều Kiều vẫn chưa tỉnh giấc.

Anh chia cơm sáng thành ba phần, rồi mang đến văn phòng Kiều Hiểu Vân.

Phần của bà Kiều, anh đã nhờ Kiều Hiểu Vân đưa hộ.

Tối hôm qua Kiều Hiểu Vân đã làm ca đêm, nên ngày hôm nay có thể nghỉ ngơi, chị đang viết nhật ký giao ca trong văn phòng.

Nhìn thấy Kiều Trường Đông mang cơm sáng đến, còn nhờ mình mang tới chỗ Trần Ngọc Liên, chị dừng bút, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

“Đông Tử, chẳng lẽ em trọng nam khinh nữ thật sao? Em như thế là không được, con trai cũng như con gái, em không thể cổ hủ bại hoại như thế!”

Mặc dù Kiều Hiểu Vân không thích cô em dâu Trần Ngọc Liên này, nhưng chị không có bất kỳ thành kiến gì với cháu gái út do cô ta sinh.

Cho dù Trần Ngọc Liên đã làm những việc khiến người ta kinh tởm, nhưng đứa bé đó vô tội.

Chị không ngờ, vậy mà Kiều Trường Đông lại không muốn nhìn lấy một cái, thậm chí còn chẳng thèm bước đến cửa phòng bệnh.

Chị thấy, thật sự hơi quá đáng.

“Chị, chị nói linh tinh gì thế, em trọng nam khinh nữ khi nào chứ, em thương bé ngoan nhiều biết bao cơ mà.”

Kiều Trường Đông cũng khó chịu, anh trừng mắt với Kiều Hiểu Vân: “Chị đừng nói câu đó trước mặt bảo bối ngoan, con bé sẽ coi là thật đấy.”

Cô nhóc vốn đang không yên tâm, nếu nghe thấy mấy câu này, thì sẽ nguy mất.

Kiều Hiểu Vân khoanh tay trước ngực, cất giọng dạy bảo: “Vậy em nói đi, tại sao đến Trần Ngọc Liên thì lại thế, tại sao em không thèm liếc mắt nhìn đứa trẻ một cái?”

Kiều Hiểu Vân nói rất thấm thía: “Bất kể cô ta đã làm sai chuyện gì, đứa bé vẫn vô tội, hơn nữa phụ nữ sinh con là đi một vòng quanh quỷ môn quan, em không thể lạnh lùng như thế, có biết không?”

Lúc này Kiều Trường Đông mới hiểu ý của Kiều Hiểu Vân.

Anh nhíu mày lại.

Sau vài giây im lặng anh mới nói: “Chuyện này, một lát nữa em sẽ giải thích cho chị và mẹ.”

“Còn nữa, lát nữa chị trở về, nhớ kêu mẹ đi cùng, đừng để bà ấy phải miễn cưỡng ở đây, chỗ Trần Ngọc Liên đã có chị của cô ta rồi, không cần mẹ đâu.”

Nói xong câu đó, Kiều Trường Đông xách phần cơm sáng của Kiều Kiều, chuẩn bị rời khỏi văn phòng, nhưng mới đi đến giữa cửa, anh chợt dừng lại rồi quay đầu nói: “Đúng rồi, chị, chị bảo mẹ ra chợ mua một con gà mái già, nấu chút canh, thanh đạm một chút, bảo bối ngoan của em thích uống.”

Nhớ đến những gì con gái bảo bối phải chịu đựng hôm qua, Kiều Trường Đông đau lòng mãi không thôi, anh không thể nán lại thêm một giây phút nào, nhanh nhẹn xoay người rời khỏi.

Kiều Hiểu Vân đứng phía sau cạn lời.

Chị đột nhiên cảm thấy mình có thể hiểu cho Trần Ngọc Liên một chút.

Kiều Trường Đông thiên vị đến mức này thì ai mà chịu được.

Đến chị cũng không chịu nổi!