Hơn nữa, hôm qua anh mới vận chuyển hàng hóa từ nơi khác trở về, đã ra ngoài gần một tháng, nên cô bé mới nói rằng rất nhớ anh.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô con gái nhỏ, rồi hôn lêи đỉиɦ đầu cô bé: “Ba cũng rất nhớ con.”
Kiều Kiều nép mình vào lòng Kiều Trường Đông, lặng lẽ khóc vài phút, rồi mới từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Sau đó cô bé ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như con thỏ mở to, bắt đầu nói chuyện chính.
“Ba, con có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với ba, ba nhất định phải tin tưởng con, được không?”
“Được, con nói đi, ba tin tưởng con.”
“Thật ra con đã trùng sinh trở lại…” Kiều Kiều mở miệng định nói rằng mình đã trùng sinh quay về, kiếp trước cô bé đã chết, anh cũng qua đời, cả nhà bọn họ đều đã chết toàn bộ.
Nhưng khi thốt ra hai chữ trùng sinh, cô bé chợt phát hiện, vậy mà hai chữ này lại tự động bị mất tiếng!
“Cái gì? Con cái gì cơ?” Kiều Trường Đông ngờ vực nhìn cô bé.
Tại sao lại như vậy?
Kiều Kiều không thể tin nổi.
Tại sao nó lại bị mất tiếng?
Sao có thể!
Kiều Kiều sốt ruột không chịu nổi.
Cô bé há miệng, tiếp tục tuôn ra một tràng: “Thật ra, ba à, con đã trùng sinh trở lại, kiếp trước con đã chết, mọi người cũng chết rồi, thế giới này chỉ là một cuốn sách…”
Nhưng khi câu nói truyền đến lỗ tai Kiều Trường Đông chỉ còn đúng hai chữ: Thật ra.
Câu nói tiếp theo, anh không hề nghe thấy.
Thậm chí, cuối cùng, Kiều Kiều còn phát hiện bản thân không thể mở miệng nữa!
Vậy mà không thể mở miệng được nữa!
Giống như có người cố ý dán keo lên miệng cô bé vậy.
Kiều Kiều hoảng sợ, trợn tròn hai mắt.
Đúng lúc đó, Kiều Trường Đông nhìn thấy một bong bóng nhỏ màu đỏ rực nhảy “bùm” một cái trên đỉnh đầu con gái.
Trong bong bóng, đỉnh đầu con gái anh hiện lên ba ngọn lửa đỏ rực, cô bé bịt miệng lại, nhảy lên nhảy xuống, lắc lư liên tục.
Dáng vẻ gấp gáp đến mức xoay vòng vòng.
Đúng là ví dụ điển hình của câu nói “lo đến bốc lửa”.
Trong phút chốc, Kiều Trường Đông không chống cự nổi vẻ đáng yêu của con gái, anh bật cười.
“?” Kiều Kiều đang sốt ruột vò đầu bứt tai, nghi ngờ nhìn lại.
Tại sao ba cô bé lại cười?
Cô bé đang nói chuyện nghiêm túc như vậy, thậm chí còn không biết sức mạnh thần bí nào đã dán miệng mình lại, vậy mà ba còn sung sướиɠ bật cười?
“Bảo bối, con quả thực rất đáng yêu!”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của con gái, Kiều Trường Đông cuối cùng cũng biến thành chú chim gõ kiến, anh nâng mặt cô bé lên, thơm chùn chụt mãi không ngừng.
Đương nhiên rồi.
Đương nhiên cô bé là người đáng yêu nhất.
Suy nghĩ của Kiều Kiều bị bẻ hướng theo.
Cô bé vô thức lộ ra biểu cảm kiêu ngạo.
Đồng thời, hình người mini trong bong bóng nhỏ cũng chống eo, ưỡn ngực thật thẳng.
Ba ngọn lửa kia biến thành trái tim nhỏ, nhấp nha nhấp nháy.
Biểu cảm thì kiêu căng khỏi bàn.
Nhưng rất nhanh cô bé đã phản ứng lại.
Không đúng, không đúng.
Chuyện quan trọng bây giờ là phải nói ra việc mình trùng sinh!
Hình người mini trong bong bóng nhỏ ôm đầu, điên cuồng lắc lư, rồi bắt đầu sốt ruột tới mức bốc hơi.
Nhưng bất kể dùng phương pháp gì, cứ mở miệng nói chuyện trùng sinh, là cô bé lại không thốt lên nổi.
“!” Kiều Kiều.
Gào.
Tức giận!
Cực kỳ tức giận!
Không cho cô bé nói, vậy thì để cô bé trùng sinh lại làm gì!
Hình nhân trong bong bóng tương ứng với tâm trạng Kiều Kiều, không biết nó lấy đâu ra một cái bát mẻ, phẫn nộ ném một phát xuống mặt đất.
Kiều Trường Đông chứng kiến cảnh tượng đó, lần này anh thật sự cười phá lên.