Đỉnh Đầu Có Bong Bóng Mini, Đoàn Sủng Bé Cưng Đáng Yêu

Chương 26

Y tá ngăn bà ta lại, rồi liếc mắt nhìn mấy người họ một cái, lắc đầu đáp: “Vẫn chưa, sản phụ không còn sức lực, mọi người đem chút đồ ăn vào cho cô ấy đi, giúp cô ấy giữ sức.”

“Trùng hợp quá, Đông Tử, cậu mau mang vào cho vợ mình đi.” Vừa nghe thấy vậy, Trần Tú Nga đã vội vàng nói.

Chị ta vẫn muốn kéo Kiều Trường Đông vào trong phòng sinh, để anh tận mắt chứng kiến em gái chị ta sinh con vất vả tới cỡ nào.

Kiều Trường Đông nghe thấy câu đó, nhưng vẫn không liếc mắt nhìn Trần Tú Nga một cái.

Sau khi đưa đồ ăn, anh bế Kiều Kiều đứng dậy.

Anh đi về phía phòng bệnh của Kiều Kiều, lúc đi được một đoạn xa còn nói vọng hai câu với bà Kiều: “Mẹ, ăn nhân lúc đồ còn nóng nhé.”

“Hôm nay bảo bối ngoan mệt mỏi cả ngày rồi, con đưa con bé đi ngủ, mẹ không cần miễn cưỡng đâu, đến phòng trực ban của chị mà nằm nghỉ.”

“Ừ, đi đi.” Bà Kiều lên tiếng.

Bà chẳng thèm liếc mắt nhìn Trần Tú Nga một cái, mà quay đầu nói với mẹ Trần: “Để tôi đưa cơm cho Ngọc Liên, đàn ông con trai như nó thì biết cái gì, đây là lúc Ngọc Liên ốm yếu, hôm qua nó vừa mới ho khan, đừng để nó vào lây bệnh hô hấp cho Ngọc Liên.”

“A, không cần không cần, để tôi, tôi đi là được rồi.” Mẹ Trần vội vàng nói, sau đó trừng mắt nhìn Trần Tú Nga một cái.

Làm sao mẹ Trần có thể không nhận ra hàm ý của bà Kiều, sợ lây bệnh hô hấp cho Trần Ngọc Liên là giả, sợ Kiều Trường Đông vào phòng sinh thấy máu, xúi quẩy lây mới là thật!

Dẫu sao, nếu con dâu bà ta sinh nở, để con trai mình vào trong chăm sóc, bà ta cũng sẽ không vui.

Sau khi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đương nhiên bà ta vẫn hiểu cho bà Kiều.

Bà Kiều nghe vậy, cũng chẳng thèm tranh giành với bà ta, mà xoay người phân phát đồ ăn, sau đó để mẹ Trần mang cơm vào.

Trong phòng sinh.

Trần Ngọc Liên nằm trên giường sinh, thân dưới đã được một cái giá che lại, chỉ để lộ nửa thân trên nhếch nhác không tả nổi.

Mồ hôi trên trán làm toàn bộ tóc tai cô ta ướt nhẹp, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta lập tức nhìn lại, thấy người bước vào là mẹ Trần, đáy mắt cô ta trở nên tối sầm.

Làm sao mẹ Trần lại không biết cô ta đang nghĩ gì trong lòng.

Bà ta đi đến bên cạnh Trần Ngọc Liên, đưa mắt ra hiệu với cô ta.

Sau đó bà ta nhấc hộp cơm trên tay, nói: “Ngọc Liên, đây là đồ Đông Tử cố ý gói từ bên ngoài vào đấy, con xem, đây là món thịt xào ớt cay mà con thích nhất, mau ăn nhiều một chút, tiết kiệm sức lực mới sinh ra một thằng nhóc mập mạp!”

Nghe thấy là đồ ăn của Kiều Trường Đông mang về, khuôn mặt Trần Ngọc Liên mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Cảm giác hình như Kiều Trường Đông không giống như muốn phớt lờ cô ta, mặc kệ đứa trẻ trong bụng này.

Nghĩ đến chuyện nếu bây giờ sinh được một đứa con trai, cô ta sẽ có lý do giữ toàn bộ số tiền lương của anh.

Chứ không như bây giờ, chỉ được cầm có mỗi một nửa.

Thậm chí cộng thêm cả số tiền công dưỡng dục ba nghìn đồng mà mẹ ruột của con bé Kiều Kiều kia để lại… Chỉ cần nghĩ đến đây, sức lực trong người Trần Ngọc Liên lại khôi phục.

Kiều Kiều được Kiều Trường Đông bế về phòng bệnh.

Cô bé ngồi trên đùi Kiều Trường Đông, quan sát gót chân nhỏ đang được Kiều Trường Đông rửa sạch bằng nước trong chậu, cô bé ngắm nhìn sườn mặt nghiêm túc đang cúi xuống của Kiều Trường Đông, khóe miệng cười mãi không ngớt.

“Chụt.” Một nụ hôn rất kêu vang lên.

Kiều Trường Đông đưa mắt nhìn sang.

Kiều Kiều nở một nụ cười tươi tắn với anh.

Kiều Trường Đông cũng cưng chiều, thơm cô bé một lúc.