Từ khi hai ba con bước vào, thực khách xung quanh thỉnh thoảng lại đảo mắt sang nhìn, đa số đều quan sát Kiều Kiều.
Giống như lời ông chủ tiệm cơm nói, thế gian này vô vàn người đẹp, bình thường ông ta cũng chỉ liếc mắt thêm vài cái thôi, không bao giờ ngắm họ quá lâu.
Chỉ là, Kiều Kiều thực sự rất xinh đẹp, bọn họ không có học thức cao, nên cũng không biết dùng từ gì để hình dung.
Ông ta chỉ biết đứa trẻ này khiến người khác không thể rời mắt nổi, xung quanh cô bé dường như còn có một vầng hào quang kỳ lạ, khó diễn tả thành lời.
Làm người ta chỉ muốn ngắm nhìn mãi.
“Đương nhiên, con gái tôi xinh xắn từ nhỏ.” Kiều Trường Đông nghe thấy lời khen của chủ tiệm, đầu tiên rất kiêu ngạo, ngực cũng đã ưỡn lên.
Sau khi phát hiện rất nhiều người xung quanh đều đưa mắt về phía này, anh nhíu mày, kéo Kiều Kiều sang bên cạnh mình, anh cảnh giác, liếc mắt nhìn những người xung quanh một cái.
Đợi đến khi bọn họ chuyển tầm mắt, bấy giờ anh mới đứng dậy, chuẩn bị đi gọi món chính.
Nhưng vừa mới cử động, Kiều Trường Đông chợt nghĩ đến chuyện gì đó, anh bế Kiều Kiều lên, cắp ngang eo, đưa cô bé đi cùng.
Con gái anh xinh như vậy, không được để người ta bắt cóc!
Kiều Kiều lớn lên ở thị trấn Hồng Phong, đa số món chính ở đây đều là cơm, nhưng thủ đô ăn rất nhiều mì, lúc Kiều Kiều vừa mới được đón về nhà họ Thẩm, cô bé chẳng quen chút nào, ăn uống rất ít, nên người cũng gầy đi rất nhiều.
Sau đó, người nhà họ Thẩm phát hiện, họ bắt đầu chuẩn bị phần cơm riêng cho Kiều Kiều, cô bé rất cảm động, kết quả sau này mới phát hiện hóa ra là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Bọn họ chỉ sợ tố chất cơ thể cô bé không đạt tiêu chuẩn, không thể nào đáp ứng hy vọng của bọn họ.
“Bảo bối ngoan, làm sao vậy?” Kiều Trường Đông cầm bốn cái bánh bao và một bát cơm, anh nhét bánh bao nhân thịt vào tay Kiều Kiều.
Rồi lại cầm muỗng xúc một miếng cơm và thức ăn, đưa đến trước miệng Kiều Kiều, thấy cô bé không cử động, anh lo lắng hỏi.
Nhớ đến những bong bóng nhỏ kỳ lạ xuất hiện trên đỉnh đầu con gái, mặc dù rất đáng yêu, nhưng anh vẫn chẳng yên tâm.
“Ngoan nào, có phải con cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không, đặc biệt là đầu, có khó chịu không?”
“Hay là bụng con vẫn đau, tại ba, đáng lẽ phải để con nằm lên giường nghỉ ngơi, không nên…”
“Ba, con không sau đâu, con không thấy đau.”
Kiều Kiều bị giọng nói của anh kéo về hiện thực, cô bé ngẩng đầu để lộ một nụ cười ngây thơ đáng yêu, sau đó há miệng ngậm trọn cái muỗng đang giơ ở trước mặt, hai má ngậm đầy cơm.
Sau khi nhai kỹ và nuốt xuống, cô bé mới trả lời.
Nếu nói là chẳng đau một chút nào thì nhất định là giả, dẫu sao đầu bị rách một đường dài như vậy, làm sao không đau được.
Còn bụng cũng đang đau âm ỉ.
Nhưng ở trong mắt Kiều Kiều, chẳng có gì quan trọng hơn chuyện được ở bên cạnh Kiều Trường Đông.
Thậm chí đối với cô bé mà nói, cho dù có đau đến chết, chỉ cần để cô bé được ở bên Kiều Trường Đông, ở bên người nhà họ Kiều, cô bé cũng chấp nhận.
“Bảo bối ngoan của ba chịu khổ rồi.”
Kiều Trường Đông xáp đến gần, đau lòng thơm lêи đỉиɦ đầu con gái, giọng điệu không thể nghiêm túc hơn.
“Bảo bối yên tâm, ba sẽ không để con chịu khổ nữa, trên thế gian này, không ai được bắt nạt bé ngoan của ba.”
Kiều Kiều nghe Kiều Trường Đông nghiêm túc bảo đảm, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Thật trùng hợp.
Cô bé cũng nghĩ vậy.
Bên nhà họ Thẩm tạm thời nằm ngoài tầm với, nên cô bé chỉ có thể tính kế từ từ.
Nhưng, hai mẹ con nhà họ Trần sau này sẽ cuốn theo di sản của ba bỏ trốn, cô bé phải vạch trần bộ mặt thật của cô ta nhanh hơn một chút! Đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Kiều!