Kiều Kiều kéo nhẹ Kiều Trường Đông đang ngồi bên cạnh: “Ba, tiền…”
Nếu là trước kia, Kiều Trường Đông nhất định sẽ nói nếu không đủ tiền, ba sẽ bắt con đi nhóm bếp trừ nợ.
Nhưng mà bây giờ, bảo bối ngoan của anh đang ở trong khoảng thời gian thiếu cảm giác an toàn, anh không nỡ trêu chọc cô bé.
Anh rút thẳng một xấp tiền từ trong túi ra, đập lên bàn một cái, sau đó ngang ngược bảo: “Đừng lo, ba có rất nhiều tiền.”
Xấp tiền của Kiều Trường Đông có mười đồng năm đồng, cũng có cả hai đồng một đồng, thậm chí còn có mấy phiếu tiền hào nữa.
Tính sơ qua, có lẽ phải đến mấy chục đồng, hơn nữa tiền lương hiện tại của công nhân bình thường rơi vào khoảng ba mươi đến năm mươi đồng, Kiều Kiều đã yên tâm.
Kiều Trường Đông nói xong, anh không vội cất xấp tiền đi, mà cứ ngồi nhìn cô bé với vẻ mặt cưng chiều.
Kiều Kiều cũng nhìn anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai động đậy.
“Tại sao không lấy?” Thấy Kiều Kiều vẫn không nhúc nhích, Kiều Trường Đông ngờ vực hỏi.
Kiều Kiều chớp chớp mắt, cảm thấy khó hiểu, ban đầu cô bé chưa phản ứng lại, vài giây sau mới sửng sốt, sống mũi chợt cay cay.
Cô bé và Kiều Trường Đông có một thói quen, từ khi Kiều Kiều biết tiền có thể mua được đồ ăn vặt tại quầy hàng trong thôn, cô bé bắt đầu mua đồ ăn vặt, Kiều Trường Đông thường đưa số tiền lẻ dưới một đồng cho cô bé đi mua kẹo ăn.
Sau này, số lần càng ngày càng nhiều, Kiều Kiều không cần Kiều Trường Đông cho nữa, cô bé thường mò vào túi anh, chiếm hết số tiền hào trong đó thành của mình.
Thói quen này duy trì đến tận khi Kiều Kiều được nhà họ Thẩm đón về.
Nhà họ Thẩm… Nghĩ đến nhà họ Thẩm, Kiều Kiều lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bắt đầu đau nhói.
Trong mắt người ngoài, nhà họ Thẩm là danh môn vọng tộc ở thủ đô, một năm sống cuộc đời giàu sang, không phải lo cơm ăn áo mặc, đúng là những ngày tháng thần tiên.
Nhưng chỉ có cô bé biết, hang động ăn thịt người đó đáng sợ như thế nào… Nó đã ăn cô bé sạch sẽ.
Nghĩ đến quá khứ, Kiều Kiều không nhịn nổi mà sinh ra thù hận, cô bé hận người nhà họ Thẩm, một ngày nào đó, cô bé sẽ khiến bọn họ trả lại món nợ mà mình đã nợ nhà họ Kiều!
Nhưng mà trước mắt, cô bé cần quan tâm người nhà họ Kiều hơn, cô bé quý trọng từng phút từng giây được ở bên người nhà họ Kiều.
Kiều Kiều chấm dứt dòng suy nghĩ hỗn loạn, cô bé vươn bàn tay nhỏ trắng nõn, vơ đống tiền lẻ lại.
Kiều Kiều cất mấy hào tiền vừa chiếm được vào trong túi, sau đó ngẩng đầu cười với Kiều Trường Đông.
Trái tim Kiều Trường Đông mềm nhũn trước nụ cười ngoan ngoãn, đáng yêu này, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái lên, thơm mạnh một cái vào phần quai hàm mềm mại, bấy giờ anh mới hài lòng cất tiền đi.
Hai cái nồi to đùng trong tiệm nổi lửa hừng hực, chỉ mất vài phút, món chay đã nấu xong.
Chủ tiệm hớn ha hớn hở chạy đến đặt lên bàn, ông ta cười hỏi: “Món chính cậu muốn ăn gì nào, bên kia có bánh bao và màn thầu, bên cạnh thì có cơm, giá cơm bằng giá bánh bao, màn thầu.”
Nói xong, ông ta không nhịn được mà đưa mắt về phía Kiều Kiều đang tò mò nhìn vào nồi cơm theo chỉ dẫn của mình.
Cuối cùng, chủ tiệm không kiềm chế nổi nữa, ông ta líu lưỡi nói với Kiều Trường Đông: “Này, con gái cậu xinh xắn thật đấy, tôi sống nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bắt gặp một đứa trẻ xinh đến thế.”
Đàn ông con trai thật ra rất hiếm khi khen ngợi ngoại hình của một đứa trẻ.
Nhưng ngoại hình Kiều Kiều quả thực quá đỗi tinh tế xinh đẹp, làm ông chủ tiệm cơm không thể không kinh ngạc cảm thán.