Đỉnh Đầu Có Bong Bóng Mini, Đoàn Sủng Bé Cưng Đáng Yêu

Chương 20

Kiều Trường Đông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì ngượng của con gái, anh cảm thấy cực kỳ đáng yêu nên cố ý hỏi.

“Ba…”

Mặt Kiều Kiều càng đỏ hơn, mặc dù cơ thể mới có ba tuổi, nhưng suy cho cùng tâm lý cô bé đã mười tuổi rồi, là một cô bé lớn rồi, để bụng kêu ở trước mặt nhiều người như vậy, làm sao không xấu hổ được?

“Ha ha ha… Còn xấu hổ nữa.”

Kiều Trường Đông bật cười ha ha, l*иg ngực phập phồng khiến Kiều Kiều cực kỳ yên tâm, cô bé không khỏi nép gần ngực anh thêm một chút.

Mẹ Trần và Trần Tú Nga ở bên cạnh nhìn thấy, mặt càng tối đi.

Dẫu sao, Trần Ngọc Liên cũng đang sinh nở trong phòng, đang cận kề giữa sống và chết, Kiều Trường Đông thì ở ngoài này cười tươi, nhìn thế nào cũng không hợp tình hợp lý.

Nhưng Kiều Trường Đông chẳng thèm quan tâm đến việc bọn họ nghĩ gì.

Dù sao anh cũng là một tên khốn nạn, chỉ quan tâm con gái nhà mình có vui vẻ hay không, mặc kệ sự sống chết của người khác.

Anh có thể đứng canh chừng một lúc đã là kiên nhẫn lắm rồi.

Bây giờ trông thấy con gái mình đói bụng, đương nhiên anh phải tìm thứ gì bồi bổ cho bảo bối nhà mình trước.

Anh bế Kiều Kiều đứng dậy, chẳng thèm liếc mắt nhìn mẹ Trần và Trần Tú Nga một cái, mà chỉ nói với bà Kiều: “Mẹ, con đưa bảo bối đi ăn một chút gì đó trước, khi nào quay lại sẽ mang cơm cho mọi người.”

Bà Kiều đưa mắt sang hai người bên cạnh.

Mặc dù bà cũng cảm thấy Kiều Trường Đông không nên vắng mặt vào thời điểm này, nhưng nghĩ đến chuyện anh vừa về nhà tối qua, còn bận bịu từ sáng sớm đến tận bây giờ nên chưa được nghỉ ngơi tử tế, cũng chẳng có miếng cơm nào vào miệng, bà thương con trai, bèn gật đầu đáp: “Đi đi, ở đây có mẹ và chị con trông chừng rồi.”

Nói xong, bà lại hỏi mẹ Trần và Trần Tú Nga: “Bà thông gia, hay là mọi người cũng đi ăn cơm đi?”

Mẹ Trần chưa kịp nói gì, Trần Tú Nga đã cất giọng điệu kỳ quái: “Em gái tôi vẫn còn ở trong phòng sinh, chưa biết sống chết ra sao, chúng tôi không được như Đông Tử nhà bà… A…”

Chưa kịp nói hết câu tiếp theo, chị ta đã bị mẹ Trần ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých nhẹ, chị ta đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó mới miễn cưỡng im lặng.

Mẹ Trần trừng mắt nhìn Trần Tú Nga, giọng nói dễ nghe hơn hẳn: “Đông Tử đã bận rộn từ hôm qua đến giờ, vẫn chưa được nghỉ ngơi hay ăn một bữa cơm tử tế. Con mau đi đi, ở đây đã có chúng ta trông chừng rồi.”

Nghe thấy câu này, người bình thường có lẽ còn khách sáo hai câu, nhưng Kiều Trường Đông chỉ gật đầu, sau đó bế Kiều Kiều đi ra ngoài.

Kiều Kiều nghe mẹ Trần nói như vậy, cũng không khỏi đau lòng thay cho Kiều Trường Đông.

Mặc dù rất muốn được ở bên cạnh ba, nhưng cô bé vẫn sợ anh mệt, hơn nữa ngày tháng sau này còn dài, không cần phải vội, Kiều Kiều nằm trong lòng Kiều Trường Đông nói: “Ba ơi, Kiều Kiều muốn tự đi.”

Nói xong, cô bé vặn vẹo trong lòng anh, muốn anh thả mình xuống dưới.

Kiều Trường Đông tức giận, vỗ vào cái mông nhỏ đang tựa gần khuỷu tay: “Lắm chuyện, có ba lạng thịt như con mèo, ba bế còn vặn vẹo.”

Kiều Kiều đỏ bừng mặt, không dám quậy tiếp nữa.

Cô bé ngoan ngoãn vòng cánh tay nhỏ lên cổ Kiều Trường Đông, cái đầu bé xíu tựa lên bờ vai rộng của anh.

Bờ môi nhỏ nhắn của cô bé mím lại, vươn lên thơm một cái vào sườn mặt anh.

Đôi mắt nhỏ đầy quyến luyến nhìn anh, không muốn rời xa một tấc một phân.

Đây là ba của cô bé.

Là người ba mà cô bé nhớ tới mức phát điên ở kiếp trước.

Cô bé chỉ tiếc không thể quấn trên người Kiều Trường Đông hằng giờ hằng phút, trở thành món trang sức suốt đời của anh.